Tự truyện của thằng nv massage- kể hay không kể?

Lượt xem: 3,918

tuấn rùa

Binh Nhì
Bé Chưa Biết Gì
10/11/15
Chủ đề
1
2
4
35
0 ₿
4h sáng. Ngày thứ 3 đi làm kể cho cùng thì cũng rả rời rồi. "Dậy đi e ơi" a quản lí gọi làm mình giật cả mình. Ngước nhìn đồng hồ đã là 10h30, vật vã trên cái ghế ở pòng tiếp tân cũng kha khá rồi, suy cho cùng đó cũng là 1 giấc ngủ ngon trong mấy ngày đầu đi làm cái cv này. Rửa vội cái mặt, lao ra đường bước về phòng tranh thủ làm giấc nửa. Khổ nổi tâm tư nó đảo lộn, suy nghĩ mông lung về cái cuộc đời khiến không thể nào chợp mắt được. Lã lướt cái bàn phím và đi tới đây.
Âu đến vs cái nghề này bây giờ cũng là cái số, thấy đc dd âu cũng là cái duyên. Cũng thấy có ng cũng viết rồi. Cũng đọc rồi. Nhưng sao vẫn muốn viết. Cũng không phải để câu like hay là gì, chỉ muốn làm cái gì đó cho cs nó nhẹ đi bớt để mà tiếp tục mà thôi.
Chap1: Không ngủ được!!!
"Nhiều lúc tôi tự hỏi mình thế nào một cuộc sống ý nghĩa… Phải chăng đó là sự san sẻ yêu thương, biết cho đi biết nhận lại và biết yêu chính bản thân mình hay sao? Sống trước hết là để cho chính bản thân mình sau đó là cho gia đình, cho người mà mình yêu thương…. Nhưng có mấy ai hiểu được ngày hôm qua là một ngày đầy nắng và gió, mấy ai hiểu được không phải mình tốt với người ta thì người ta sẽ tốt lại…."
Bước chân vào sg cũng gần 1 tháng, vâng những ngày đầu là 1 thảm hồng với tôi. Xin được việc làm ở sg và vào với người yêu (yêu hơn 10 năm rồi) cảm giác thật tuyệt. 1 Tương lai 1 cs mới hiện hữu trước mắt tràn đầy hp.

"Ai hay chữ ngờ" cái bài hát nào ấy nhỉ. Mà ai ngờ được chứ, ng yêu từ hồi xủa hồi xưa nó chia tay, vi "e ko còn yêu a nửa". Đắng lắm các bác à. Nói thật là dkm nó ko nói đc luôn. Sầu đời xộc cái xe lướt đi trong mưa, tạt ngang quán nhậu làm dĩa ốc vs mấy lon bia, lã lướt trên đường ngắm người ngắm đời, tay sờ soạn túi quần mò mò gói thuốc , hết cmnr. ghé vội bên đường vào quán tạp hóa cô ơi cho con gói "Mèo", vừa châm điếu thuốc ngoảnh mặt nhìn ra thì thấy e AB của e nó tàng hình đi mất . Rít 1 khói thuốc dài, cố tâm tỉnh táo, nhưng thật sự là tỉnh cái dm nào đc nửa. Đời e nó quá đen.
Mất người, mất xe, giấy tờ mọi thứ đều ở trong thùng xe cả, về phòng vs trong túi còn vài xu tiền lẻ. Cuộc đời nó tôi thay đổi chỉ vài có bước chân các bác ạ. Không có p tiện đi làm, giấy tờ bằng cấp ko có. Và đó là nguyên do bước vào làm cái thằng pv massage.

Cơ sở này ko lớn lắm nhưng cũng có tới vài chục e. Khách 1 đêm cũng trên 100 lượt. VS cức vụ trông xe e phải cười mọi lúc, phải cười để có tiền tip, thằng đồng nghiệp nó dạy e vậy, vâng đó là bài học đầu tiên cho 1 người pv sống chỉ nhờ tiền tip. Mà e có biết tiền tip là cái quái gì đâu, phải google mới biết đc cơ đó. Nó dạy e đủ chiêu trên đời mà trước kia e chưa bao giờ nghĩ tới, uk thì cũng có 1 chút thú vị.
Mà e xin dừng lại ở đây thôi. Cũng phải chuẩn bị cho 1 đêm dài sắp tới. E sẽ viết về thằng đồng nghiệp trong bài sau. Bác nào hứng thú thì theo dõi tự truyện của e sẽ post mỗi ngày.

ps: Cuộc sống nhiều khi không ta nghĩ… Vì thế mà ở đời mới tồn tại hai chữ ” không ngờ”….
 
  • Like
Điểm cảm xúc: thanhtrung887 and ThoRuBi

danchoi80

Thượng Uý
V.I.P Member
2/4/14
Chủ đề
37
1,357
666
0 ₿
Hình như trc bác đã làm 1 chap rồi pk?
Anyway thì viết đi bác, thích cách hành văn của bác và câu chuyện có vẻ rất thú vị :)
 

tuấn rùa

Binh Nhì
Bé Chưa Biết Gì
10/11/15
Chủ đề
1
2
4
35
0 ₿
chap2:
Trong một giây phút nào đó trong cuộc sống, bạn tìm thấy được một người bạn thân...

Đó là người có thể thay đổi cuộc sống của bạn dù chỉ là một phần nhỏ nào đó.

Là người có thể làm cho bạn cười đến ngặt nghẽo đến nỗi bạn không thể dừng lại.

Là người làm cho bạn tin rằng thế giới này thật sự tốt đẹp.

Là người đã ngồi hàng giờ để thuyết phục bạn rằng thật sự cánh cửa cuộc đời vẫn chưa đóng lại với bạn và nó đang cho bạn mở ra.

Đó chính là người bạn mãi mãi...
Có lẻ đó là những lời chính xác nhất khi nói về thằng đồng nghiệp trông xe trong những ngày đầu đi làm. Nó luôn cười, cười 1 cách mà như chưa từng được cười, nhiều lúc tôi tự hỏi đằng sau nụ cười đó có suy tư như tôi ko? Mà chắc là ko. Nó luôn vậy, có khi nào nó buồn đâu chứ? Tôi học được ở nó cái cách nhìn cs , tôi soi gương và tôi mĩm cười,tôi nhìn nó tôi cười, nhìn dòng ng qua lại tôi cười, tôi cười như chưa từng được cười vậy đó.
Nó là ng miền Tây, ở đâu cũng ko rỏ nửa, chỉ biết rằng nó lên sg này từ lúc 17 tuổi cho đến bây giờ. Nó đi bán vé số, làm thợ xây, đủ nghề cả, nó vổ ngực tự hào, nó xòe bàn tay ra và chỉ sg nó nằm ở đây a ạ. Đúng thật, SG nằm trong lòng bàn tay nó, mọi con đường, mọi ngỏ ngách, mọi quán nhậu nó đều biết cả. Cũng cái bàn tay đó mỗi khi khách ra về nó chạy tới xoa xoa cái bụng khách, và vs cái miệng lẻo mép của nó chả khách nào ra về mà ko nhét vài đồng cho nó cả. Tôi mĩm cười, giờ tôi cũng giống nó. Quả là 1 điều ko ngờ được.
Nó vào làm cũng tầm 1 tháng. Chỉ trông xe thôi nhưng số mấy e nó nhớ đến từng cm, e nào vú bự, vú cam, vú quýt nó đều biết cả. Nó kể mỗi lần chạy lên tầng thượng đem khăn bẩn giặt nó đều hé cánh cửa nơi mà mấy e ngủ để nhìn trộm, đôi lúc còn lấy đt chụp hình nhìn cho đở thèm. Nó cười, nhìn thôi chứ tiền đâu mà chơi tụi nó a hai.
Nó khôn lắm hay là thủ đoạn giỏi ko biết nửa chỉ thấy mỗi khi mấy e hết tuor đều nhét vào tay nó 50k, và tôi không làm gì cũng được 1 nửa số đó. Tôi sống dựa vào tài năng của nó, sống dựa vào mấy e ko tên chỉ có số kia, ngẫm lại cũng đắng thật.
 
  • Like
Điểm cảm xúc: thanhtrung887 and danchoi80