...

Lượt xem: 1,460

KaChiuSoa

Tham Mưu
Người Truyền Cảm Hứng
Moderator
30/3/15
Chủ đề
72
1,472
1,145
0 ₿
Juno Emmons

Sài Gòn Hoa Lệ
Hoa Cho Người Giàu
- Lệ Cho Người Nghèo

_ Bản thân thì càng ngày càng già đi còn Sài Gòn ngày càng trẻ lại, thay đổi đến chóng mặt. Thấm thoát đã qua cái thời mới lớn bồng bột, ham chơi, cái Tôi thích khẳng định đã thôi thúc tôi xa rời giảng đường bước vào con đường mưu sinh nhằm tìm kiếm cho mình sự trải nghiệm để thỏa mãn bản thân. So với những đồng nghiệp ở nơi làm việc thì họ còn rõ cái thành phố này hơn cả gã trai gốc Sì Gòn ở lâu năm nhưng còn non nớt như tôi. Không những thế, chẳng dễ gì để theo kịp những kẻ chơi bời đó mặc dù bọn họ kém hơn tôi một vài tuổi trên giấy tờ. Nhiều lúc tôi nghĩ họ là thổ địa chứ không phải dạng vừa đâu. Những giờ làm tăng ca, những lúc offline tán gẫu lại đem chuyện của những kẻ chơi bời ra làm chủ đề chính. Mỗi lần như vậy, người ta dễ dàng bị cuốn hút vào những thứ chẳng mấy tốt đẹp. Đó là những lần đi massa, là những buổi nhậu trong quán karaoke ôm. Thành phố trẻ về đêm giờ đây biến đổi 180 độ trong câu chuyện của bọn tôi, nhấn chìm trong đó là những số phận lay lắt nhưng chẳng thể thoát ra được.

_ Sau nhiều lần được bạn bè rủ rê, phần cũng vì bạn bè quá nhiệt tình không muốn bạn bè mất vui, phần cũng vì tò mò muốn xem thử người ta sẽ làm gì trong cái chốn mà tôi vốn chưa bao giờ đặt chân tới đó. Tôi ngại ngần chấp nhận đi cùng mấy cậu bạn tới cơ sở massa thư giãn tại một chốn ăn chơi nổi tiếng ở Sài Thành. Trước khi đi, anh bạn có dặn tôi : “ Đừng nghe mấy cô gái này kể chuyện ”. Ừ thì cũng biết là phụ nữ đã vào làm ở cái chốn này rốt cuộc cũng chỉ có một mục đích là tiền. Tôi chẳng có ý phủ nhận, nhưng xét cho cùng, họ cũng là con người bằng xương bằng thịt, âu cũng là vì cuộc sống. Nói thì nói vậy thôi, mặc dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng khi bước vào cái nơi đèn mờ mờ ảo ảo, chốc lát lại có vài ba cô ăn mặc hở hang lướt qua lướt lại cũng đủ làm nổi da gà với những vị khách nào lần đầu tiên lui tới như tôi đây. Tuy vậy, mấy anh bạn lại chào hỏi, đưa đón rất nhiệt tình cũng đỡ lại cho tôi phần nào, các cô cũng chẳng ngần ngại đáp lời một cách thẳng tuột. Đôi khi làm tôi có cảm giác họ quen biết và thân thiết với nhau lắm. Nhưng thực ra, cũng chỉ là quan hệ khách hàng, ngắn gọn và nhạt toẹt tới nghiệt ngã.

_ Thủ tục massa ở đây cũng giống như những nơi khác, nhân viên lẫn khách liên lạc với nhau rất bình thản và nhanh gọn, kiểu như mọi chuyện đã được sắp đặt chỉ đợi chúng tôi vào trả tiền mà thôi. Một phòng thường sẽ phải chi trả giá vé 150k, nếu muốn phòng Vip sẽ đắt hơn gấp 2, gấp 3 nhưng bù lại sẽ được hưởng " Dịch Vụ " tốt hơn rất nhiều. Sau thủ tục đó, mỗi người một phòng, tôi rụt rè bước vào phòng 06 với những tò mò càng lúc càng lớn lên trong đầu. Căn phòng nhỏ dài khoảng 3m, ngang khoảng 1m8, không gian khá hẹp đủ đặt một cái giường cao, trên tường treo một chiếc gương nho nhỏ và cái đồng hồ be bé, máy điều hòa lạnh dần khiến cho tôi có cảm giác lạc lõng. Đợi một lúc thì cô gái bước vào, giọng nói ngọt như mía lùi, đậm chất miền Tây và đầy tình cảm. Cô ta da ngăm ngăm, khuôn mặt đẹp có trang điểm nhẹ. Điều đặc biệt là cô ta như được luyện để nhìn vào mắt tôi không chút sợ sệt, ngược lại người sợ sệt chính là tôi. Vậy mà từ trước đến giờ tôi vẫn cứ nghĩ những con người làm nghề này thường xấu hổ, tủi thân cho cái công việc và cuộc sống của họ. Nhưng nghĩ lại cũng hợp lý thôi, họ đã chấp nhận rồi, nên phải hiên ngang mà sống. Sự sợ hãi, xấu hổ rốt cuộc cũng chẳng đem lại cho họ được gì, huống hồ ngoài kia cơm áo gạo tiền, bao nhiêu thứ khác phải lo liệu. Như đã nói, người ôm nỗi sợ hãi lại là tôi, phần cũng vì sĩ diện, phần cũng vì không biết quy trình massa này ra sao, tôi khá rụt rè và không dám đưa ra bất cứ yêu cầu gì, chỉ biết im lặng và làm theo những gì cô ta bảo. Ngược lại, cô ta thì nói liên tục, hết giới thiệu về bản thân rồi lại đùa giỡn, động tay động chân, cười cợt. Giọng nói thì nhẹ nhàng tình cảm như thể gặp nhau hàng trăm lần. Rồi cô ta bắt đầu đấm bóp, nói cho cùng thì khả năng đấm lưng của cô gái này không tốt một chút nào. Trước đây tôi thường đi massa ở một cơ sở trị liệu nổi tiếng và tất nhiên là loại hình massa khỏe trong sáng. Còn ở cái nơi trần trụi này thì người ta vào để đòi hỏi thứ khác chứ đâu cần chi ba cái vụ massa trong sáng vì sức khỏe. Thôi thì tiếp theo ra sao, có lẽ phải chờ cô gái này đưa đẩy theo đúng như những gì mà công việc hàng ngày cô vẫn thường làm thôi.

_ Cho phép tôi gọi em bằng Em. Em quê ở Miền Tây, tôi đã từng về Miền Tây và cũng hiểu cuộc sống, con người nơi đây. Một điều mà giới ăn chơi massa vẫn luôn đồn đại rằng các cô gái làm nghề này chủ yếu đến từ miền Tây sông nước. Lý do thì đơn giản thôi : " Họ có giọng nói mật ngọt chết ruồi và sự chiều chuộng khiến đàn ông phải chết mê chết mệt ", Em cũng không nằm ngoại lệ. Em trông chững chạc hơn so với tuổi, cái tuổi mà Em khai với tôi lúc đó, còn thực hư ra sao chỉ có cô nàng mới biết. Thấy tôi ít nói, đúng ra là tôi câm như hến, Em cũng hơi ngạc nhiên vì hầu như đàn ông đến đây đều rất mồm mép và thích được nghe những lời có cánh. Do vậy Em dần chững lại, ít nói hơn. Tôi thắc mắc, thì ra Em đang sợ. Em hỏi : “ Anh có giận gì em thì nói em sẽ sửa ”. Nghe cứ tưởng chủ quán lo lắng làm phật lòng khách nhưng thực ra, cô ta sợ không được tiền bo (Tip). Tôi đoán với cái vé trị giá 150k thì phần của những KTV phục vụ trực tiếp thế này chẳng được bao nhiêu, thậm chí còn không có. Vậy nên, thu nhập chính của các cô là tiền Tip của khách, lại còn phải trích lại % cho chủ, ngoài ra còn bị khấu trừ các loại chi phí trong cơ sở mà nằm mơ tôi cũng ko nghĩ tới được. Điều đó cũng có nghĩa là nếu khách không vui thì chẳng có gì hết, thậm chí còn rước bực bội vào thân và bị phản ánh với quản lý không chừng. Thế rồi, Em đòi kiểm tra “khả năng đàn ông” của tôi. Tôi từ chối, Em thoáng buồn và nhắc lại thêm 2 lần nữa, tôi hiểu ý và hứa sẽ Tip như bao người khác vẫn làm rồi tiếp tục tâm sự để Em yên tâm, thoải mái kể chuyện cho tôi nghe.

_ Em sinh ra trong một gia đình ở xóm nghèo, cuộc sống khó khăn nên Em phải nghỉ học sớm. Em cũng chẳng nhớ mình bỏ học từ năm lớp mấy. Chỉ biết, giờ Em đọc viết còn chưa ổn lắm, vốn liếng đó cũng chỉ đủ để người ta không lừa Em ký phải cái hợp đồng đau đớn nào khác mà thôi. Ra ngoài đời từ sớm với ước mong giúp đỡ gia đình khiến cô gái trẻ chẳng mấy chốc bị gục ngã trước những cám dỗ giăng đầy. Em đi làm hết nghề này đến nghề khác, dĩ nhiên là nghề trong sáng, nghiệt ngã thay, ông trời trao cho Em số phận chăm lo cho cả gia đình để rồi Em sa chân vào nghề massa này. Em kể cuộc sống của những ngày tháng tha hương ấy như địa ngục. Tôi hỏi Em sao không dành dụm để mà còn thoát ra khỏi đây. Em suy nghĩ hồi lâu rồi nói : “ Xong rồi em biết làm gì, còn nghề nào khác để sống ? Có ra khỏi đây cũng chẳng biết đi đâu về đâu. Tiền không có, nghề ko có, có nhà mà đâu phải cứ muốn là về ”. Đã bao lâu rồi Em chưa được hưởng thụ cuộc sống tự do đích thực, phần vì nỗi lo cơm áo gạo tiền, phần vì nghỉ làm thì chẳng có tiền gửi cho gia đình. Rốt cuộc, nay đây mai đó, ngày ngày gắn bó với không gian xung quanh chỉ là 4 bức tường cũng chỉ là một cuộc dạo chơi chóng mặt để rồi mỗi khi thức dậy lại trở về với cái cuộc đời thật sự, một cái nghề mà nuôi sống bản thân và số phận của Em.

_ Tạm biệt Em, tôi bước ra khỏi phòng với ánh mắt ngưỡng mộ đến từ mấy anh bạn đang ngồi chờ ở ngoài. Mấy người bọn họ hết tán tụng vì sao tôi có thể trụ lại lâu đến vậy, rồi lại sang bàn tán chủ đề về những cô gái trong phòng của mỗi người. Kèm theo đó là những giọng cười hả hê, còn tôi thì có cảm giác thoáng buồn. Âu cũng là quy luật cuộc sống, có cho có nhận, có qua có lại, đôi bên đều đạt được mục đích nhưng sao mà đau đớn, chua chát quá Em à. Những người khách rồi cũng phủi áo đi ra, khóc hay cười, hỉ nộ ái ố rồi cũng như số phận chỉ những cô gái đó nhận lấy mà thôi.

_ Chẳng biết phần trăm câu chuyện Em và những cô gái làm massa khác kể với tôi kèm theo nổi buồn sâu lắng đó thật được bao nhiêu hay chỉ là một trong hàng trăm, hàng nghìn câu chuyện rút cảm thương của người khác. Nhưng chỉ biết, Sự Thật Trần Trụi Nhất Vẫn Chính Là Cuộc Đời Mà Họ Phải Sống, Phải Leo Lắt, Phải Vật Vã Để Sinh Tồn.
 
  • Like
Điểm cảm xúc: Mr.Black, paul2017 and Limit