Ngồi nhâm nhi ly cà phê ở một góc quán ven đường, gió thổi nhè nhẹ, cái se se lạnh những ngày gần noen làm lòng người chùng xuống, mọi thứ yên ả như một bức tranh bình yên. Nhưng sự yên tĩnh ấy nhanh chóng bị phá vỡ bởi tiếng cười nói rôm rả từ bàn bên cạnh. Một nhóm thanh niên trẻ, ăn mặc bóng bẩy, đang bàn luận với vẻ đầy tự hào. Chủ đề của họ? "Dân chơi."
Nghe họ kể về những cuộc vui xuyên đêm, những chai rượu đắt tiền, những chiếc xe xịn xò, rồi những cuộc vui trụy lạc tại các điểm massage, karaoke nổi tiếng… Tôi không phán xét, chỉ ngồi đó và lắng nghe. Nhưng rồi, trong câu chuyện ấy, tôi nhận ra một điều: họ đang lạm dụng hai từ "dân chơi" và có vẻ như đã nhầm lẫn khá nhiều về cái danh xưng này.
Dân chơi không chỉ nằm ở số tiền bạn chi ra, cũng chẳng phải những bữa tiệc rượu ngập tràn ánh đèn màu. Tôi không dám nhận mình là dân chơi, nhưng có vài điều tôi đã học được từ những người anh mà tôi rất nể phục. Hôm nay, tôi xin kể lại đôi chút – không phải để dạy đời, mà chỉ là chia sẻ một góc nhìn của riêng của cá nhân tôi.
Mỗi sân chơi đều có luật lệ riêng, và đã bước chân vào thì phải tôn trọng nó. Có luật thành văn, có luật ngầm – nhưng dân chơi thực thụ là người hiểu rõ luật để xử sự cho đúng.
Một người anh từng nói với tôi:
Dân chơi không phải là vung tiền khắp nơi và nghĩ rằng tiền có thể mua được mọi thứ. Tiền chi ra là để mua trải nghiệm, mua niềm vui, nhưng cái quan trọng là cách bạn chi tiền và thái độ khi chi tiền. Tiền đưa ra không phải để ép buộc người khác phải phục vụ mình, mà là sự tôn trọng dành cho công sức và tâm huyết của họ, những người đã bỏ công sức ra để phục vụ cho chúng ta. Một nụ cười, một cái gật đầu, hay một lời cảm ơn – đôi khi còn quý hơn cả tờ tiền bạn đưa ra.
Phụ nữ trong những cuộc chơi cũng vậy, họ đáng được trân trọng. Họ không phải là món hàng, họ là một phần của cuộc vui – và nếu không có họ, cuộc chơi sẽ chẳng bao giờ trọn vẹn.
Người anh của tôi từng nói:
Không thể phủ nhận sự sung sướng từ những cuộc vui sa đọa hay trụy lạc đem lại. Nhưng quan trọng là chơi cho biết vui đến đâu, rồi sau đó quay trở lại với cuộc sống bình thường. Vì phía sau cuộc chơi còn có gia đình, có những người yêu thương và chờ đợi bạn.
Dân chơi không phải là người tiêu tiền giỏi nhất, mà là người biết nhìn, nghe, học hỏi và rút ra cái hay cho riêng mình.
Đi đến một nơi mới, gặp một người lạ, bạn có thể không nói nhiều, nhưng hãy quan sát. Quan sát cách người khác chơi, cách họ ứng xử, cách họ tạo ra không khí xung quanh.
Học được một điều hay, biến nó thành của mình, rồi thêm vào một chút "chất riêng" – đó mới là đỉnh cao.
Ly cà phê của tôi đã tan hết đá, câu chuyện của nhóm thanh niên kia cũng dần tắt. Tôi không biết họ có nhận ra điều gì sau buổi trò chuyện ấy hay không. Nhưng tôi hy vọng – nếu một ngày nào đó bạn cũng tự hỏi:
“Dân chơi là gì?”
Hãy nhớ rằng: Không cần gồng mình tỏ ra ngầu, không cần làm màu để được chú ý. Chỉ cần bạn hiểu được ba chữ: Biết luật – Biết điều – Biết đủ, thì bạn đã đủ sức đứng giữa cuộc chơi mà chẳng cần nói nhiều.
Nghe họ kể về những cuộc vui xuyên đêm, những chai rượu đắt tiền, những chiếc xe xịn xò, rồi những cuộc vui trụy lạc tại các điểm massage, karaoke nổi tiếng… Tôi không phán xét, chỉ ngồi đó và lắng nghe. Nhưng rồi, trong câu chuyện ấy, tôi nhận ra một điều: họ đang lạm dụng hai từ "dân chơi" và có vẻ như đã nhầm lẫn khá nhiều về cái danh xưng này.
Dân chơi không chỉ nằm ở số tiền bạn chi ra, cũng chẳng phải những bữa tiệc rượu ngập tràn ánh đèn màu. Tôi không dám nhận mình là dân chơi, nhưng có vài điều tôi đã học được từ những người anh mà tôi rất nể phục. Hôm nay, tôi xin kể lại đôi chút – không phải để dạy đời, mà chỉ là chia sẻ một góc nhìn của riêng của cá nhân tôi.
Mỗi sân chơi đều có luật lệ riêng, và đã bước chân vào thì phải tôn trọng nó. Có luật thành văn, có luật ngầm – nhưng dân chơi thực thụ là người hiểu rõ luật để xử sự cho đúng.
Một người anh từng nói với tôi:
Vào sân chơi, làm đúng luật thì ai cũng tôn trọng, còn làm sai thì chẳng mấy chốc sẽ tự mình đánh mất vị thế. Biết luật không phải để khôn lỏi, mà để cư xử đúng mực, đúng chỗ, đúng người."Sân chơi nào cũng có luật riêng của nó, phải hiểu và nắm luật để không làm người khác phiền lòng và cũng không tự biến mình thành trò cười cho thiên hạ."
Dân chơi không phải là vung tiền khắp nơi và nghĩ rằng tiền có thể mua được mọi thứ. Tiền chi ra là để mua trải nghiệm, mua niềm vui, nhưng cái quan trọng là cách bạn chi tiền và thái độ khi chi tiền. Tiền đưa ra không phải để ép buộc người khác phải phục vụ mình, mà là sự tôn trọng dành cho công sức và tâm huyết của họ, những người đã bỏ công sức ra để phục vụ cho chúng ta. Một nụ cười, một cái gật đầu, hay một lời cảm ơn – đôi khi còn quý hơn cả tờ tiền bạn đưa ra.
Phụ nữ trong những cuộc chơi cũng vậy, họ đáng được trân trọng. Họ không phải là món hàng, họ là một phần của cuộc vui – và nếu không có họ, cuộc chơi sẽ chẳng bao giờ trọn vẹn.
Người anh của tôi từng nói:
Cuộc chơi nào cũng cần có điểm dừng. Nhiều người thường nghĩ rằng càng chơi nhiều, càng tiêu nhiều thì càng đẳng cấp. Nhưng thật ra, biết đủ mới là đỉnh cao. Một chiếc moto đắt tiền không phải để vặn ga chạy hết tốc lực, mà đôi khi chỉ là chạy chậm để người ta có thể ngắm bạn và để bạn cũng ngắm lại con đường mình đi qua."Chi tiền như một vị khách, nhưng hãy hành xử như một người bạn."
Không thể phủ nhận sự sung sướng từ những cuộc vui sa đọa hay trụy lạc đem lại. Nhưng quan trọng là chơi cho biết vui đến đâu, rồi sau đó quay trở lại với cuộc sống bình thường. Vì phía sau cuộc chơi còn có gia đình, có những người yêu thương và chờ đợi bạn.
Người biết đủ sẽ luôn tự tin rời khỏi cuộc chơi khi cần thiết, mà chẳng phải tiếc nuối hay mệt mỏi."Chơi nhưng phải lo được cho gia đình, thì mới là đẳng cấp."
Dân chơi không phải là người tiêu tiền giỏi nhất, mà là người biết nhìn, nghe, học hỏi và rút ra cái hay cho riêng mình.
Đi đến một nơi mới, gặp một người lạ, bạn có thể không nói nhiều, nhưng hãy quan sát. Quan sát cách người khác chơi, cách họ ứng xử, cách họ tạo ra không khí xung quanh.
Học được một điều hay, biến nó thành của mình, rồi thêm vào một chút "chất riêng" – đó mới là đỉnh cao.
Sau tất cả, dân chơi không phải là một danh hiệu để khoác lên vai hay một tấm huy chương để khoe khoang
Dân chơi là một cách sống. Một lối suy nghĩ. Một thái độ.- Biết luật để xử sự cho đúng.
- Biết điều để ứng xử khéo léo.
- Biết đủ để không tự đẩy mình đi quá xa.
Ly cà phê của tôi đã tan hết đá, câu chuyện của nhóm thanh niên kia cũng dần tắt. Tôi không biết họ có nhận ra điều gì sau buổi trò chuyện ấy hay không. Nhưng tôi hy vọng – nếu một ngày nào đó bạn cũng tự hỏi:
“Dân chơi là gì?”
Hãy nhớ rằng: Không cần gồng mình tỏ ra ngầu, không cần làm màu để được chú ý. Chỉ cần bạn hiểu được ba chữ: Biết luật – Biết điều – Biết đủ, thì bạn đã đủ sức đứng giữa cuộc chơi mà chẳng cần nói nhiều.