Một ngày đi làm mệt mỏi, tôi như 1 zombie đang vật vờ mệt lã. Bất chợt nhớ tới món nợ ân tình với mod @John Wick nên phi xe đến xứ dubai hoa lệ.
Dubai là nơi mà những cái hầm siêu to bự mà không mấy ai có thể thoát ra được, và trong những lúc mệt mỏi, thì cái hầm mà bấy lâu nay tôi rơi vào lại hiện lên trước mắt, đây không phải cái hầm để sụp, đây chính là cái hầm để giam lỏng trái tim tôi.
Ngày ấy, xưa lắm rồi, cách đây tầm .... vài tháng, tôi tình cờ biết đến em, để rồi trong những lần rãnh rỗi hay mệt mỏi, tôi lại tìm đến em như 1 người có thể tâm tình, những câu chuyện không lung linh từ hai đứa như không bao giờ kết thúc. Một người mà tôi tìm kiếm bấy lâu nay, một sự hợp gu đến kỳ lạ mà tôi không thể nào diễn tả được.
Ngày nhỏ, tôi nghe những câu hát
=======
Nếu có ai đã làm tôi yêu thêm một người,
Đó là em đã làm tôi chia đôi cuộc tình
Một nửa cuộc tình trước trao cho em
Vì em là người đến sau
=======
thì tôi sẽ bảo rằng "bố bọn lăng nhăng" nhưng bỗng đến 1 ngày, tôi như nhìn thấy chính mình trong câu hát ấy. Có thời điểm, tôi như một người hết sinh lực, cả ngày chỉ như nhớ đến em. Tôi nhận ra rằng oxytocin trong cơ thể đang bất chợt tuôn trào không kiểm soát, thấy mình chìm đắm trong tác dụng của oxytocin nhưng vẫn phải dặn lòng phải kiểm soát, vì đó chỉ là cái xúc cảm bất ngờ do cơ thể có được sau những ngày tháng quá yên bình.
Mỗi người một cuộc sống, dẫu biết rằng chúng tôi không thuộc về nhau nhưng những giây phút cạnh nhau sao mà nó trôi qua nhanh thế. Thôi thì..... cứ bên nhau yên bình mãi như thế
Dubai là nơi mà những cái hầm siêu to bự mà không mấy ai có thể thoát ra được, và trong những lúc mệt mỏi, thì cái hầm mà bấy lâu nay tôi rơi vào lại hiện lên trước mắt, đây không phải cái hầm để sụp, đây chính là cái hầm để giam lỏng trái tim tôi.
Ngày ấy, xưa lắm rồi, cách đây tầm .... vài tháng, tôi tình cờ biết đến em, để rồi trong những lần rãnh rỗi hay mệt mỏi, tôi lại tìm đến em như 1 người có thể tâm tình, những câu chuyện không lung linh từ hai đứa như không bao giờ kết thúc. Một người mà tôi tìm kiếm bấy lâu nay, một sự hợp gu đến kỳ lạ mà tôi không thể nào diễn tả được.
Ngày nhỏ, tôi nghe những câu hát
=======
Nếu có ai đã làm tôi yêu thêm một người,
Đó là em đã làm tôi chia đôi cuộc tình
Một nửa cuộc tình trước trao cho em
Vì em là người đến sau
=======
thì tôi sẽ bảo rằng "bố bọn lăng nhăng" nhưng bỗng đến 1 ngày, tôi như nhìn thấy chính mình trong câu hát ấy. Có thời điểm, tôi như một người hết sinh lực, cả ngày chỉ như nhớ đến em. Tôi nhận ra rằng oxytocin trong cơ thể đang bất chợt tuôn trào không kiểm soát, thấy mình chìm đắm trong tác dụng của oxytocin nhưng vẫn phải dặn lòng phải kiểm soát, vì đó chỉ là cái xúc cảm bất ngờ do cơ thể có được sau những ngày tháng quá yên bình.
Mỗi người một cuộc sống, dẫu biết rằng chúng tôi không thuộc về nhau nhưng những giây phút cạnh nhau sao mà nó trôi qua nhanh thế. Thôi thì..... cứ bên nhau yên bình mãi như thế