Ở phần 1...
"Tầm 15 phút sau, dáng người mảnh khảnh xinh xắn với khuôn mặt dâm tà đó lại mở cửa vào phòng tôi, ngạc nhiên vì thấy tôi đứng dựa ngay sát cửa ra vào... và có lẽ em cũng ngạc nhiên vì lần này tôi lại tới một cách bất ngờ. Chắc em vẫn nhớ rõ căn phòng em đang đứng hiện tại, là căn phòng sát ngay nơi mà em vừa bước ra cách đây 15 phút."
- Ủa sao lần này anh vào bất ngờ vậy? Không gọi trước cho e?
- "Thực ra anh muốn làm e bất ngờ chút... nhưng mà ngược lại anh cũng bị bất ngờ luôn" Cố giấu sự khó chịu trên khuôn mặt, nhưng cái giọng của tôi nó tự động khó chịu như vừa chửi lộn ở đâu đó về.
- Anh bất ngờ chuyện gì?
- "Không có gì đâu, mình vào cuộc chơi thôi e." Tôi không thể buột miệng nói tuột ra là tôi đã thấy gì, nếu nói luôn thì cuộc chơi tiếp theo sẽ bị việc này phá đám mất.
Càng suy nghĩ đến những hình ảnh ngoài thang máy, tôi thấy mình cứ bị hừng hực, hôm nay tuy tức nhưng tự dưng khỏe lạ kỳ, cảm giác cứ bị trâu bò, thuốc NTR hay nói đơn giản là cặp sừng trâu đã tự động kích thích tôi. Như mọi khi em luôn là người dẫn đường, tôi thường là kẻ hưởng thụ nằm yên để em toàn tâm hành sự, ít khi tôi chủ động làm gì, mọi lúc tôi đều muốn chủ động nhưng em luôn miệng nói vì tôi vào đây trả tiền nên em muốn cho tôi hưởng thụ, cứ để mọi việc em lo. Hôm nay, mọi thứ đã khác hẳn, tôi phớt lờ mọi điều bắn ra từ đôi môi ngọt ấy, cảm giác lúc đó tôi như muốn em hoàn toàn là của tôi, cảm giác như doping đang chảy cuồn cuộn trong máu, phần "con" trong tôi trỗi dậy và đầu óc không còn đủ phần "người" để chi phối nữa.
Em vừa xong phần massage bình thường, phần mà tôi không thể nào chủ động làm gì được. Em đang lúc đứng lên quay mặt lại cởi cái áo sexy không thể ngắn hơn, bỏ qua tất cả các trình tự massage còn lại của em - tôi ngay lập tức đứng dậy ép sát rồi đè em ra chân tường một cách thô bạo, 1 chân tôi đè vào giữa háng em, tuy ốm nhưng tự dưng hôm nay tôi cực khỏe chỉ cần 1 tay tôi nắm lấy cả 2 cổ tay em đè cứng chúng vào tường, em hiện tại không khác gì một cô bé xinh đẹp sexy đi lẻ loi ngoài đường vào 1h sáng thì gặp ngay thằng lưu manh kéo em vào hẻm thịt. Tôi là ai, không còn là chính mình lúc đó nữa.
Em có thể hét lên gọi ai đó hỗ trợ nhưng không. Không thể cử động, miệng thì bận đá lưỡi, 2 tay bị khóa, dưới thì bị móc cua, có vẻ như em cũng thích, chắc bây giờ em mới hiểu câu "không chống lại được thì nằm im tận hưởng":
"Anh dừng lại chút, em không thở được" - giọng em hổn hển. Tôi bỏ ngoài tai tất cả, cháo lưỡi liên hồi, tay càng móc mạnh hơn vào điểm G. Chưa hôm nào em rên to như hôm nay tôi cứ sợ chắc người ngoài nghe được mất, phải khiến em im cái miệng hư hỏng lại bằng cách đá lưỡi mạnh hơn nữa.
- Hôm nay sao anh lạ vậy? Ban nãy anh thấy em ngoài đó rồi phải không? - Em nói nhỏ giọng khó ưa. Tôi tròn mắt khi biết em đã nhận ra việc này.
- Anh muốn trả thù thằng đó.
- Đó là lý do anh mạnh bạo như vậy với em?. Cũng có thể - tôi cười nhẹ.
- Anh coi em như vật để xả cơn giận thôi hả?
- Cũng chỉ là bởi vì anh thực sự yêu em, nên thấy cảnh đó anh bị khó chịu quá.
- Anh THỰC SỰ yêu em luôn hả? Anh nói yêu KTV massage hả? Thế giờ anh chấp nhận công việc này của em không? chấp nhận làm người yêu em không??
Thấy em giọng bắt đầu run run, càng nghe em nói tôi càng cảm nhận thấy em không hề nói đùa vui vẻ như bao ngày, những lời em nói ra hiện tại đang quá nặng nề lẫn nghiêm túc.
- Anh yêu em là hoàn toàn thật, nhưng nếu tiến xa hơn, anh muốn em phải nghỉ công việc này. Anh không thể chấp nhận được những suy nghĩ tiêu cực, những hành động của thằng khác luôn hiện lên trong đầu a mỗi khi cứ nghĩ về e.
-----------
Một phát tát như trời giáng thẳng xuống mặt tôi. Căn phòng im bặt, mặt hoàn toàn không thấy đau, nhưng tim tôi thì đau như bổ. Em nói thẳng vào mặt cho tôi biết tôi đã ích kỷ như thế nào khi nói ra những lời đó, tôi chỉ nghĩ cho bản thân mà không đoái hoài việc trong lòng em nghĩ gì, muốn gì, không màng đến lý do tại sao em bước vào con đường này. Em lưu bạt nơi đất khách cũng chỉ vì gia đình, vì em không có học thức như bao người, vì trả nợ cho mẹ, vì 2 đứa em của em không đủ tiền ăn học, vì đủ lý do trên đời mà tôi không bao giờ hiểu hết được cho em. Làm KTV massage thì bình thường, nhưng làm KTV massage trong tối thì phức tạp không biết bao nhiêu lý do mà đủ để khiến những cô gái như em phải dính vào công việc này. Đơn giản nhiều khi cũng chỉ vì tiền, công việc này kiếm được rất nhiều tiền, em khẳng định với tôi.
Em nói nếu em yêu tôi và nghỉ không còn làm công việc này nữa, thì tôi có đủ kinh phí để hỗ trợ em phụ giúp gia đình? Tôi hoàn toàn im lặng, miệng không thốt ra được 1 chữ bẻ đôi, bị cứng họng ngay lập tức bởi 1 câu hỏi tưởng không khó mà lại khó không tưởng. Thấy tôi im lặng hồi lâu, em không nói lời nào, nhặt nhạnh lại áo quần, cố lê bước đôi chân nặng nề ra khỏi phòng, tôi rầu rĩ nhìn ra kính theo bóng em, thấy em lấy tay lau lên mặt,
Lúc đó trời cũng lạnh,
đâu ai lại chảy mồ hôi...
chỉ có thể là nước mắt em thôi...
-----------
1 tháng sau, tôi quay lại trung tâm massage đó tìm gặp em để nói lời xin lỗi trước khi tôi về lại làm việc ở quê. Tiếp tân nói em đã xin nghỉ việc được 1 tuần, và nghe nói em sẽ chuyển đi ở một nơi khác, một thành phố lớn hơn rất nhiều so với Đà Nẵng, một thành phố không ngủ mang tên bác Hồ. Em hoàn toàn chặn mọi liên lạc với tôi, không tài nào biết được em ở đâu trong thành phố quá rộng lớn này. Không còn buồn, không đau khổ, không còn yêu. Tôi lúc đó chỉ muốn được đứng đối diện em lần cuối để nói một câu xin lỗi thực lòng nhất rồi tôi sẽ biến mất khỏi cuộc đời em. Để không còn giày vò, không còn vấn vương, nhớ nhung cặp ngực khủng, khuôn mặt dâm tà, giọng nói nhẹ nhàng đó nữa. Và thế là bây giờ tôi tới thành phố này và định cư, một phần vì công việc, một phần nhỏ vì hy vọng có lẽ nào... gặp lại em. Em không thể trốn hay lừa được tôi mãi được đâu bởi vì em có một vết sẹo đặc biệt mà chắc chỉ có tôi hoặc bố mẹ nhìn phát nhận ra ngay...Tiếp tục phiêu lưu qua các cung đường, qua các trung tâm với hy vọng nhỏ nhoi đó vẫn còn len lỏi trong tim tôi.
Cho đến bây giờ tôi đã gặp qua khá nhiều bé, ở đây rất nhiều KTV quá trời xinh xắn, dễ thương. Tuy chưa ai vượt qua được mức độ xinh đẹp của em nhưng có 1 cô bé trong một trung tâm cao cấp nhất ở Quận 1 quá giống em ở nhiều điểm, rất tình cảm, rất xinh đẹp, cực kỳ dâm tà đã khiến tôi nhớ lại rất nhiều, gợi lại những ký ức đã bị chôn vùi, mỗi lần ôm cô bé vào lòng là tôi lại gần như ứa nước mắt, chỉ muốn ôm bé hoài như vậy không rời. Không còn như trước nữa giờ tôi cứng rắn hơn, trưởng thành hơn rất nhiều so với 1 năm về trước, bao nhiêu nụ hôn nồng cháy, bao nhiêu câu thì thầm, lời mời gọi bên tai bây giờ cũng không thể khiến tôi đánh mất bản thân mình, ganh ghét, yếu đuối như lúc còn yêu em nữa.
Hẹn gặp lại em.
END.
"Tầm 15 phút sau, dáng người mảnh khảnh xinh xắn với khuôn mặt dâm tà đó lại mở cửa vào phòng tôi, ngạc nhiên vì thấy tôi đứng dựa ngay sát cửa ra vào... và có lẽ em cũng ngạc nhiên vì lần này tôi lại tới một cách bất ngờ. Chắc em vẫn nhớ rõ căn phòng em đang đứng hiện tại, là căn phòng sát ngay nơi mà em vừa bước ra cách đây 15 phút."
- Ủa sao lần này anh vào bất ngờ vậy? Không gọi trước cho e?
- "Thực ra anh muốn làm e bất ngờ chút... nhưng mà ngược lại anh cũng bị bất ngờ luôn" Cố giấu sự khó chịu trên khuôn mặt, nhưng cái giọng của tôi nó tự động khó chịu như vừa chửi lộn ở đâu đó về.
- Anh bất ngờ chuyện gì?
- "Không có gì đâu, mình vào cuộc chơi thôi e." Tôi không thể buột miệng nói tuột ra là tôi đã thấy gì, nếu nói luôn thì cuộc chơi tiếp theo sẽ bị việc này phá đám mất.
Càng suy nghĩ đến những hình ảnh ngoài thang máy, tôi thấy mình cứ bị hừng hực, hôm nay tuy tức nhưng tự dưng khỏe lạ kỳ, cảm giác cứ bị trâu bò, thuốc NTR hay nói đơn giản là cặp sừng trâu đã tự động kích thích tôi. Như mọi khi em luôn là người dẫn đường, tôi thường là kẻ hưởng thụ nằm yên để em toàn tâm hành sự, ít khi tôi chủ động làm gì, mọi lúc tôi đều muốn chủ động nhưng em luôn miệng nói vì tôi vào đây trả tiền nên em muốn cho tôi hưởng thụ, cứ để mọi việc em lo. Hôm nay, mọi thứ đã khác hẳn, tôi phớt lờ mọi điều bắn ra từ đôi môi ngọt ấy, cảm giác lúc đó tôi như muốn em hoàn toàn là của tôi, cảm giác như doping đang chảy cuồn cuộn trong máu, phần "con" trong tôi trỗi dậy và đầu óc không còn đủ phần "người" để chi phối nữa.
Em vừa xong phần massage bình thường, phần mà tôi không thể nào chủ động làm gì được. Em đang lúc đứng lên quay mặt lại cởi cái áo sexy không thể ngắn hơn, bỏ qua tất cả các trình tự massage còn lại của em - tôi ngay lập tức đứng dậy ép sát rồi đè em ra chân tường một cách thô bạo, 1 chân tôi đè vào giữa háng em, tuy ốm nhưng tự dưng hôm nay tôi cực khỏe chỉ cần 1 tay tôi nắm lấy cả 2 cổ tay em đè cứng chúng vào tường, em hiện tại không khác gì một cô bé xinh đẹp sexy đi lẻ loi ngoài đường vào 1h sáng thì gặp ngay thằng lưu manh kéo em vào hẻm thịt. Tôi là ai, không còn là chính mình lúc đó nữa.
Em có thể hét lên gọi ai đó hỗ trợ nhưng không. Không thể cử động, miệng thì bận đá lưỡi, 2 tay bị khóa, dưới thì bị móc cua, có vẻ như em cũng thích, chắc bây giờ em mới hiểu câu "không chống lại được thì nằm im tận hưởng":
"Anh dừng lại chút, em không thở được" - giọng em hổn hển. Tôi bỏ ngoài tai tất cả, cháo lưỡi liên hồi, tay càng móc mạnh hơn vào điểm G. Chưa hôm nào em rên to như hôm nay tôi cứ sợ chắc người ngoài nghe được mất, phải khiến em im cái miệng hư hỏng lại bằng cách đá lưỡi mạnh hơn nữa.
- Hôm nay sao anh lạ vậy? Ban nãy anh thấy em ngoài đó rồi phải không? - Em nói nhỏ giọng khó ưa. Tôi tròn mắt khi biết em đã nhận ra việc này.
- Anh muốn trả thù thằng đó.
- Đó là lý do anh mạnh bạo như vậy với em?. Cũng có thể - tôi cười nhẹ.
- Anh coi em như vật để xả cơn giận thôi hả?
- Cũng chỉ là bởi vì anh thực sự yêu em, nên thấy cảnh đó anh bị khó chịu quá.
- Anh THỰC SỰ yêu em luôn hả? Anh nói yêu KTV massage hả? Thế giờ anh chấp nhận công việc này của em không? chấp nhận làm người yêu em không??
Thấy em giọng bắt đầu run run, càng nghe em nói tôi càng cảm nhận thấy em không hề nói đùa vui vẻ như bao ngày, những lời em nói ra hiện tại đang quá nặng nề lẫn nghiêm túc.
- Anh yêu em là hoàn toàn thật, nhưng nếu tiến xa hơn, anh muốn em phải nghỉ công việc này. Anh không thể chấp nhận được những suy nghĩ tiêu cực, những hành động của thằng khác luôn hiện lên trong đầu a mỗi khi cứ nghĩ về e.
-----------
Một phát tát như trời giáng thẳng xuống mặt tôi. Căn phòng im bặt, mặt hoàn toàn không thấy đau, nhưng tim tôi thì đau như bổ. Em nói thẳng vào mặt cho tôi biết tôi đã ích kỷ như thế nào khi nói ra những lời đó, tôi chỉ nghĩ cho bản thân mà không đoái hoài việc trong lòng em nghĩ gì, muốn gì, không màng đến lý do tại sao em bước vào con đường này. Em lưu bạt nơi đất khách cũng chỉ vì gia đình, vì em không có học thức như bao người, vì trả nợ cho mẹ, vì 2 đứa em của em không đủ tiền ăn học, vì đủ lý do trên đời mà tôi không bao giờ hiểu hết được cho em. Làm KTV massage thì bình thường, nhưng làm KTV massage trong tối thì phức tạp không biết bao nhiêu lý do mà đủ để khiến những cô gái như em phải dính vào công việc này. Đơn giản nhiều khi cũng chỉ vì tiền, công việc này kiếm được rất nhiều tiền, em khẳng định với tôi.
Em nói nếu em yêu tôi và nghỉ không còn làm công việc này nữa, thì tôi có đủ kinh phí để hỗ trợ em phụ giúp gia đình? Tôi hoàn toàn im lặng, miệng không thốt ra được 1 chữ bẻ đôi, bị cứng họng ngay lập tức bởi 1 câu hỏi tưởng không khó mà lại khó không tưởng. Thấy tôi im lặng hồi lâu, em không nói lời nào, nhặt nhạnh lại áo quần, cố lê bước đôi chân nặng nề ra khỏi phòng, tôi rầu rĩ nhìn ra kính theo bóng em, thấy em lấy tay lau lên mặt,
Lúc đó trời cũng lạnh,
đâu ai lại chảy mồ hôi...
chỉ có thể là nước mắt em thôi...
-----------
1 tháng sau, tôi quay lại trung tâm massage đó tìm gặp em để nói lời xin lỗi trước khi tôi về lại làm việc ở quê. Tiếp tân nói em đã xin nghỉ việc được 1 tuần, và nghe nói em sẽ chuyển đi ở một nơi khác, một thành phố lớn hơn rất nhiều so với Đà Nẵng, một thành phố không ngủ mang tên bác Hồ. Em hoàn toàn chặn mọi liên lạc với tôi, không tài nào biết được em ở đâu trong thành phố quá rộng lớn này. Không còn buồn, không đau khổ, không còn yêu. Tôi lúc đó chỉ muốn được đứng đối diện em lần cuối để nói một câu xin lỗi thực lòng nhất rồi tôi sẽ biến mất khỏi cuộc đời em. Để không còn giày vò, không còn vấn vương, nhớ nhung cặp ngực khủng, khuôn mặt dâm tà, giọng nói nhẹ nhàng đó nữa. Và thế là bây giờ tôi tới thành phố này và định cư, một phần vì công việc, một phần nhỏ vì hy vọng có lẽ nào... gặp lại em. Em không thể trốn hay lừa được tôi mãi được đâu bởi vì em có một vết sẹo đặc biệt mà chắc chỉ có tôi hoặc bố mẹ nhìn phát nhận ra ngay...Tiếp tục phiêu lưu qua các cung đường, qua các trung tâm với hy vọng nhỏ nhoi đó vẫn còn len lỏi trong tim tôi.
Cho đến bây giờ tôi đã gặp qua khá nhiều bé, ở đây rất nhiều KTV quá trời xinh xắn, dễ thương. Tuy chưa ai vượt qua được mức độ xinh đẹp của em nhưng có 1 cô bé trong một trung tâm cao cấp nhất ở Quận 1 quá giống em ở nhiều điểm, rất tình cảm, rất xinh đẹp, cực kỳ dâm tà đã khiến tôi nhớ lại rất nhiều, gợi lại những ký ức đã bị chôn vùi, mỗi lần ôm cô bé vào lòng là tôi lại gần như ứa nước mắt, chỉ muốn ôm bé hoài như vậy không rời. Không còn như trước nữa giờ tôi cứng rắn hơn, trưởng thành hơn rất nhiều so với 1 năm về trước, bao nhiêu nụ hôn nồng cháy, bao nhiêu câu thì thầm, lời mời gọi bên tai bây giờ cũng không thể khiến tôi đánh mất bản thân mình, ganh ghét, yếu đuối như lúc còn yêu em nữa.
Hẹn gặp lại em.
END.