Hành trình khám phá bờ Đông và bờ Tây xứ sở cờ hoa bắt đầu vào tháng 12/2015, cái thời điểm mà tôi cho là đẹp nhất trong năm bởi lẽ khí hậu se se lạnh của mùa Đông, cái không khí Giáng sinh không hối hả tấp nập, mọi người xúng xính quần áo đi mua sắm shopping, đi chơi, và cơ hội ngắm gái xinh cũng nhiều hơn…Cái cảm giác đi bộ trên bãi biển Huntington Beach thời khắc hoàng hôn 4g00 chiều rồi ngắm các bé Mỹ trắng, Mễ tưng tưng trong bộ 2 mảnh xanh vàng hồng thật là chiu phết.
Nhớ cái lúc được qua Anaheim đi Disneyland vì nó gần xịt chỗ khách sạn mình ở, rồi còn được ông anh rỉ tai “Ê! Ku có muốn đi cà phê với anh không?”. Cà phê thì có gì lạ mà phải qua Mỹ mới uống hả trời? Nói rồi ông anh nháy mắt “Đi với anh thì khắc biết”. Đoạn ổng chở mình ra Freeway rồi rẽ sang exit vào Santa Ana, ngay khu Little Saigon, trước mắt là biển cà phê Lú, trong đầu dấy lên nhiều câu hỏi “Quán nhìn cũng bình thường, cũng nhỏ, có gì đặc biệt, hay là cà phê ngon?”
Tôi cũng theo chân ông anh bước vào quán rồi tìm 1 góc dễ quan sát toàn cảnh. Quán cũng khá tối, không phải dạng sang chảnh hay vintage như hệ thống cà phê chuỗi hay sân vườn. Lúc bé tiếp viên bước đến thì tôi mới hiểu vì sao quán này có tên là Lú, trên mình bé chỉ có mỗi bộ 2 mảnh, nhìn vừa giống bikini lại vừa giống nội y, nó kích thích thị giác vô cùng. Tôi không thể rời mắt khỏi khe ngực sâu hoắm…mà nuốt nước miếng ừng ực. Lúc nhìn bé bước vào quầy order từ sau lưng mà tôi chỉ muốn tháo mắt ra rửa lại cho sạch… Với đôi giày cao gót, đôi chân dài thẳng như búp bê barbie, cặp mông nẩy thì vừa uống cà phê vừa hứng sảng là có thật. Quán có khoảng 3-4 em, thời hoàng kim trong quá khứ nghe nói còn đông hơn nhưng do Thống đốc Bang siết chặt để không phát triển các loại tệ nạn khác nên mô hình cũng nhỏ dần. Mặc dù trang phục trong giờ làm việc của các cô gái là những đồ nội y khêu gợi nhưng không vì thế mà Café Lú biến thành nơi giải trí hạ lưu. Nhân viên tại đây hoàn toàn tự nguyện và cảm thấy thích thú vì được phô diễn vẻ đẹp của mình và có cơ hội được chụp hình cho sản phẩm lịch bán khá chạy của quán. Có thể nói Café Lú là nét đẹp thuần khiết không thể thiếu ở Quận Cam, California. Giờ nghĩ lại, tôi vẫn còn thèm…
Nhớ cái lúc được qua Anaheim đi Disneyland vì nó gần xịt chỗ khách sạn mình ở, rồi còn được ông anh rỉ tai “Ê! Ku có muốn đi cà phê với anh không?”. Cà phê thì có gì lạ mà phải qua Mỹ mới uống hả trời? Nói rồi ông anh nháy mắt “Đi với anh thì khắc biết”. Đoạn ổng chở mình ra Freeway rồi rẽ sang exit vào Santa Ana, ngay khu Little Saigon, trước mắt là biển cà phê Lú, trong đầu dấy lên nhiều câu hỏi “Quán nhìn cũng bình thường, cũng nhỏ, có gì đặc biệt, hay là cà phê ngon?”
Tôi cũng theo chân ông anh bước vào quán rồi tìm 1 góc dễ quan sát toàn cảnh. Quán cũng khá tối, không phải dạng sang chảnh hay vintage như hệ thống cà phê chuỗi hay sân vườn. Lúc bé tiếp viên bước đến thì tôi mới hiểu vì sao quán này có tên là Lú, trên mình bé chỉ có mỗi bộ 2 mảnh, nhìn vừa giống bikini lại vừa giống nội y, nó kích thích thị giác vô cùng. Tôi không thể rời mắt khỏi khe ngực sâu hoắm…mà nuốt nước miếng ừng ực. Lúc nhìn bé bước vào quầy order từ sau lưng mà tôi chỉ muốn tháo mắt ra rửa lại cho sạch… Với đôi giày cao gót, đôi chân dài thẳng như búp bê barbie, cặp mông nẩy thì vừa uống cà phê vừa hứng sảng là có thật. Quán có khoảng 3-4 em, thời hoàng kim trong quá khứ nghe nói còn đông hơn nhưng do Thống đốc Bang siết chặt để không phát triển các loại tệ nạn khác nên mô hình cũng nhỏ dần. Mặc dù trang phục trong giờ làm việc của các cô gái là những đồ nội y khêu gợi nhưng không vì thế mà Café Lú biến thành nơi giải trí hạ lưu. Nhân viên tại đây hoàn toàn tự nguyện và cảm thấy thích thú vì được phô diễn vẻ đẹp của mình và có cơ hội được chụp hình cho sản phẩm lịch bán khá chạy của quán. Có thể nói Café Lú là nét đẹp thuần khiết không thể thiếu ở Quận Cam, California. Giờ nghĩ lại, tôi vẫn còn thèm…