Có lẽ đêm nay là đêm khó chịu nhất đối với tôi trong những ngày tháng qua, từ ngày mà tôi đã thích em!
Tôi nằm trằn trọc, suy nghĩ mọi thứ chuyện trên đời. Cảm giác nhớ em da diết mà gặp mưa nữa, làm sao em hiểu được cảm giác này của tôi chứ?
Buồn lắm! Tự nhiên đang yên đang lành lại vướng vào đôi mắt của em, nếu thời gian có quay lại tôi sẽ không bước vào nơi đó để gặp em!
Tôi biết có thương có nhớ, có tình cảm có gì đi chăng nữa thì cũng sẽ không đến đâu, cũng k như bao người bình thường khác, vì tôi và em như 2 thế giới khác nhau.
Nhưng …. Cảm xúc của anh, nỗi nhớ của anh, anh không thể nào ngăn cản được, anh thật yếu đuối mà phải không em???
Anh đã chiều theo cảm xúc của anh, a không ngăn cản nó nữa anh để thuận theo tự nhiên, nhớ là gặp, gặp nhiều để chán em để không còn cần em nữa? Nhưng không, mỗi lần gặp em là mỗi lần cảm xúc lại khác nhau, nói chuyện thôi a cũng đã thấy vui lắm rồi!
Anh buồn và nhớ em, a đã rơi nước mắt khi ghi những dòng tâm sự như thế này vì anh không biết tâm sự với ai? Nói với ai? Bình thường a rất mạnh mẽ đó, a lì lắm anh k phải yếu đuối đâu , nhưng cảm xúc nó lấn át lí trí của anh mất rồi em à!
Anh biết đó là công việc của em, a k lầm tưởng em thích anh, e mến anh hay như thế nào cả? Là do tự anh chọn và a cũng không cần em hồi đáp lại anh ra sao! Anh vẫn sẽ 1 mình nhớ em, vẫn sẽ 1 mình nghĩ đến em, vẫn sẽ cười nói vui vẻ khi gặp em….. Nhưng, những tâm sự này chỉ riêng mình anh và chỉ 1 mình anh biết!
Nhớ em!
Tôi nằm trằn trọc, suy nghĩ mọi thứ chuyện trên đời. Cảm giác nhớ em da diết mà gặp mưa nữa, làm sao em hiểu được cảm giác này của tôi chứ?
Buồn lắm! Tự nhiên đang yên đang lành lại vướng vào đôi mắt của em, nếu thời gian có quay lại tôi sẽ không bước vào nơi đó để gặp em!
Tôi biết có thương có nhớ, có tình cảm có gì đi chăng nữa thì cũng sẽ không đến đâu, cũng k như bao người bình thường khác, vì tôi và em như 2 thế giới khác nhau.
Nhưng …. Cảm xúc của anh, nỗi nhớ của anh, anh không thể nào ngăn cản được, anh thật yếu đuối mà phải không em???
Anh đã chiều theo cảm xúc của anh, a không ngăn cản nó nữa anh để thuận theo tự nhiên, nhớ là gặp, gặp nhiều để chán em để không còn cần em nữa? Nhưng không, mỗi lần gặp em là mỗi lần cảm xúc lại khác nhau, nói chuyện thôi a cũng đã thấy vui lắm rồi!
Anh buồn và nhớ em, a đã rơi nước mắt khi ghi những dòng tâm sự như thế này vì anh không biết tâm sự với ai? Nói với ai? Bình thường a rất mạnh mẽ đó, a lì lắm anh k phải yếu đuối đâu , nhưng cảm xúc nó lấn át lí trí của anh mất rồi em à!
Anh biết đó là công việc của em, a k lầm tưởng em thích anh, e mến anh hay như thế nào cả? Là do tự anh chọn và a cũng không cần em hồi đáp lại anh ra sao! Anh vẫn sẽ 1 mình nhớ em, vẫn sẽ 1 mình nghĩ đến em, vẫn sẽ cười nói vui vẻ khi gặp em….. Nhưng, những tâm sự này chỉ riêng mình anh và chỉ 1 mình anh biết!
Nhớ em!