Đích thân tôi từng gia nhập vài đoàn từ thiện và đi tận mục sở thị, tôi có thể chốt ra vào điều cho các đồng dâm suy ngẫm (tôi ko nói dối, còn tin hay ko thì tùy)
- 5 đoàn tôi đi, thì hết 4 đoàn làm màu. Chỉ duy nhất 1 đoàn là người trưởng đoàn có tâm từ thiện thật sự. Còn lại chủ yếu là đi chụp hình. Mà chụp hình để làm gì thì các ông suy luận đi ha.
- Đi từ thiện cho người nghèo, nhưng việc đầu tiên là phải từ thiện cho xx trước. XX có nghèo hay ko, thì hên xui ha. Còn ko cúng thì miễn ha. Có nơi XX có tâm thì XX đứng ra phụ công tác hậu cần. Còn XX ko có tâm thì nhận cúng dường xong thì macketuibay.
- Các đoàn dính đến tôn giáo hầu như đều có mùi. Hầu như mượn đạo cạo đời. Tôi dùng chữ "hầu như" vì số lượng đoàn tôi gia nhập ko nhiều, nên có thể đâu đó ngoài kia có đoàn tốt, nhưng tất cả các đoàn tôi đi đều xấu.
- Về phía người được nhận từ thiện, đa số người dân bây giờ ko phải quá nghèo khổ. Tuy có những khu vực dân khá nghèo, nhưng họ không có khổ. Chỉ có 2 vấn đề mà họ gặp khó khăn: trường học(thường các trường vùng quê dòm thương lắm), y tế(họ di chuyển đến trạm y tế gần nhất cũng xa). Đặc biệt là về y tế, do đó họ bệnh tật nhiều, nhiều người họ ko đi khám ko phải là vì thiếu tiền, chỉ đơn giản là vì xa.
Do đó tôi hoặc là đi trực tiếp làm, và bỏ tiền cho cái đoàn mình đi cùng để đánh giá. Hoặc mình chỉ bỏ tiền cho đoàn nào mình đã từng đi cùng và hiểu cách làm của họ. Còn lại ko bao giờ.
Giúp đỡ đồng nghiệp khi biết rõ họ bị nạn đột xuất. Còn lại ko giúp cho những ai kêu gọi trên mạng.
Duy nhất 2 trường hợp mình từng gửi tiền, đó là gửi cho gia đình của thanh niên chuyên đi bắt cướp ờ SG, và sau khi truy bắt 1 thằng ăn trộm xe SH thì bị nó móc dao đâm chết. Thực sự đọc tin đó xong mình tự dưng rơi nước mắt.
Trường hợp còn lại là thanh niên làm hướng dẫn viên du lịch bị phà đâm cụt chân rồi chết ở An Giang. Thực sự cái tin đó mình cũng ko xem. Nhưng số phận sao đó, đúng 1 tuần sau, mình xuống khu vực đó, mình đi cùng 1 HDV (mình đi tour riêng) và được vào chính căn nhà của em gái là vợ thanh niên xấu số đó. Trước khi vào bạn tour guide có kể mình nghe câu chuyện. Khi đó mình cũng chưa xúc động, chỉ khi vào, thấy bạn gái đó cố gắng làm tốt công việc (bạn vợ cũng là tour guide). Mình lại thấy xúc động vô cùng, bạn ấy cũng ko hề nhắc đến tai nạn, chỉ sau khi kết thúc tour, thì bạn tour guide đi cùng mình mới hỏi bạn gái ấy, thì bạn ấy mới dắt ra mộ đứng kể. Nhìn thái độ mình biết là họ ko phải là đang than thở, chỉ là kể lại những gì đã trãi qua. Và thực sự gia đình ko có nghèo, tuy nhiên sau đó mình hỏi cty để biết số TK và mình gửi ít tiền coi như phúng điếu.
Chốt lại như bác Lis nói, mình không tiếc tiền giúp cho những ai gặp khó khăn, hoạn nạn thực sự. Tuy nhiên, 1 cắc mình cũng không cho nếu như số tiền đó rơi vào tay những kẻ lười biếng. Nói thẳng là những kẻ đó thua xa những em gái làm massage, họ phải bán thanh xuân để phục vụ anh em mình, họ xứng đáng nhận được tiền đúng sức lao động của họ.