Còn mãi khung trời đó, mình gặp nhau lúc đầu
Ngày tháng thơ mộng đó, cùng niềm vui nỗi sầu
Sẽ ghi lại biết bao điều
Để nhớ một thời ta đã yêu
Uhm ở đây "yêu" có vẻ không hợp với những gì tôi muốn nói, nên xin lỗi tác giả tôi sửa lại tiêu đề thành "say" vậy. Đó cũng là sự thừa nhận sau những gì đã trải qua với em.
Đây không phải rp buồn, đây là rp để chill. Tôi viết khi trong người ko có lấy 1 chút men, không mang tâm trạng nặng nề. Mà chỉ là trong một buổi sáng yên bình, bỗng dưng tôi nhớ về em. Nếu có lúc nào em đọc được những dòng này thì tuyệt thật
Mỗi khi chạy ngang qua 1 trong hai cung đường ấy là trong đầu tôi hiện lên hình bóng về em, ko có sự nuối tiếc như tôi hay như vậy, chẳng có chút gì buồn bã, mà đó là những hồi ức đẹp, những giây phút thú vị khi ở bên em. Trùng hợp thật em ha, ngỡ như anh sẽ khó gặp lại em do chưa cập nhật thông tin, ngỡ như anh sẽ lại "cuộn mình trong nỗi nhớ, cho đến bao giờ mình mới quên ngày xưa" thì vô tình, anh lại gặp em ở 1 khung trời mới khi anh đến trải nghiệm. Phải chăng đó là duyên số, để cho anh lấy lại "cảm", để được lần nữa "say" với em, cũng như để sau này em vẫn luôn được lưu giữ trong anh với ký ức đẹp, với những câu chuyện thật vui.
Nhớ cái lần đầu gặp em ở nơi mà anh có rất nhiều kỷ niệm, nơi anh gặp khá nhiều nữ nhân và mỗi người đều mang lại cho anh nét riêng. Tuy nhiên em vẫn tạo cho anh cái gì đó đặc trưng mà khiến anh phải gặp em lần sau. Nói về ngoại hình, ngoài sự hợp nhãn ra em còn mang lại cho anh ấn tượng khó phai. Về tính cách, em làm anh rất thú vị như dòng nước tưới mát anh vào những ngày oi bức. Về skills em cũng khá hợp với anh. Về cảm xúc em mang lại, có thể nói em thuộc top các cô nàng mang lại cho anh những cung bậc cảm xúc mà khó có thể diễn tả hết bằng câu chữ
Anh vẫn nhớ khi biết cơ sở ấy có số mới, anh mạnh dạn trải nghiệm mà đâu ngờ đập vào mắt anh là cô gái cute như vậy. Này, có thể lúc đấy em đâu biết dù mặt anh đơ nhưng anh rất muốn bế hẳn em lên. Có điều anh điềm tĩnh để em phát huy sự hoạt ngôn, sự vui tính nhưng ko ồn ào. Chắc em cũng thoáng nghĩ cha này làm gì mặt khó đăm đăm thế phải ko. Nè, anh còn nhớ từ cái cách em thể hiện sự bán tín bán nghi khi anh thốt ra cái câu mà anh hay nói với nhiều người, từ điệu bộ vờ hờn dỗi lúc pha trò, khi quan tâm, rồi cái cách em khẽ tựa vào anh, khiến anh tự cảm nhận con tim mình đã nóng lên hồi nào chẳng hay. Sau khi đám tinh binh của anh bại trận, em lại ngồi đó tâm sự, đột nhiên anh im lặng, ngồi phắt dậy, ôm eo và đặt lên em một nụ hôn. Dù em bảo nhìn mặt anh cười gian nhưng có thể em cũng cảm nhận được chút gì đó ngọt lịm phải ko.
Lần hiếm hoi tôi phải ngồi lại chút để cân bằng cảm xúc trước khi ra về. Mà lạ lắm, khi ấy tôi chạy khá chậm rồi lại tấp vào uống cf cóc trước khi về nhà. Sau đó khi tôi muốn đến cơ sở, từ trước khi đi là đã xác định gặp em rồi. Lần đó vui cực, tôi bỏ qua cái vỏ bề ngoài mà hòa vào với em trong cuộc vui trọn vẹn. Đó ko là sự da diết khắc khoải, sự nằm im nghe thời gian trôi, mà là sự nghịch ngợm, mãnh liệt của một gã già muốn cưa sừng làm nghé. Có thể, ở bên em tôi có chút vội vàng, dạng như
Ta muốn ômCả sự sống mới bắt đầu mơn mởn;
Ta muốn riết mây đưa và gió lượn,
Ta muốn say cánh bướm với tình yêu,
Ta muốn thâu trong một cái hôn nhiều
Dù đã có tuổi nhưng khi gặp người phù hợp thì tôi cứ "hồi xuân" thôi
Rồi sau đó nhiều chuyện xảy ra, cơ sở khi sửa chữa lúc tạm đóng. Khi mở lại trước khi đóng hẳn thì em đã không làm ở đó nữa. Thế quái nào mà tôi ko lưu sdt em mà chỉ có zalo, khi zalo bị khóa thì mất cả contact. Buồn chưa từng thấy. Thời gian cứ thế thoi đưa.
Và duyên duyên số số cho tôi gặp lại em, vẫn lại là nơi mới toanh đối với tôi. Vẫn là đi trải nghiệm số mới bất chấp có sụp hay ko. Thế là "tình cờ ta nhận ra nhau, nghe mênh mang nhớ chuyện hôm nào". Tôi cũng hơi tệ vì ngoại hình em có thay đổi mà lại thoáng quên, 1 hồi mới nhớ ra. Mà nhớ rồi thì, nào anh sẽ lại đắm đuối với em, sẽ lại nghe theo con tim đang được thổi bùng lên bởi ngọn lửa mang tên kỷ niệm và cảm xúc. Những gì em và tôi từng trao cho nhau, sau bao ngày gặp lại nay còn thắm hơn rất nhiều, như chưa từng có cuộc chia ly.
Dĩ nhiên sau lần đó tôi lại có những lần tiếp theo đến với em, mạnh dạn nâng cả vé bất chấp là tui có đủ mạnh mẽ hay không nhưng hãy lắng nghe con tim mách bảo. Mà đúng là mỗi lần đến với em tôi đều mạnh mẽ hơn cái vẻ bánh bèo thường thấy, nồng nàn hơn, cảm xúc hơn và cháy bỏng hơn. Chúng tôi trao nhau thật nhiều
Bằng lời riêng nơi cuối mắt, đầu mày,
Bằng nét vui, bằng vẻ thẹn, chiều say,
Bằng đầu ngả, bằng miệng cười, tay riết,
Bằng im lặng, bằng chi anh có biết!
Cốt nhất là em chớ lạnh như đông,
Chớ thản nhiên bên một kẻ cháy lòng,
Chớ yên ổn như mặt hồ nước ngủ.
Nói thế chứ em làm gì mà yên ổn, em như cơn gió khi thổi dịu êm lúc lại như cuồng phong, để ngọn lửa trong tôi khi âm ỉ lúc lại bùng cháy. Những cảm giác ko thể diễn tả bằng lời, thật ra tôi đã "say" tự khi nào
Đến nay khi tôi biết được em đã giải nghệ, và theo nguồn tin tin cậy có người đã lo cho em. Điều đó thật tốt. Em xứng đáng như thế. Tôi chỉ thoáng tiếc là chưa có cơ hội gặp em bên ngoài vì thời gian lúc đó của tôi khá lộn xộn. Nhưng tui rất vui cho em, tui sẽ cất những ngày vui ấy vào một trong những hộc tủ đẹp nhất. Và mai này nếu có dịp gặp lại, anh hi vọng có thể cùng em ngồi ăn uống với nhau, hỏi thăm lẫn nhau thế thôi, vì anh muốn lại lần nữa được nghe em gọi anh bằng "bé ơi"
Ngày tháng thơ mộng đó, cùng niềm vui nỗi sầu
Sẽ ghi lại biết bao điều
Để nhớ một thời ta đã yêu
Uhm ở đây "yêu" có vẻ không hợp với những gì tôi muốn nói, nên xin lỗi tác giả tôi sửa lại tiêu đề thành "say" vậy. Đó cũng là sự thừa nhận sau những gì đã trải qua với em.
Đây không phải rp buồn, đây là rp để chill. Tôi viết khi trong người ko có lấy 1 chút men, không mang tâm trạng nặng nề. Mà chỉ là trong một buổi sáng yên bình, bỗng dưng tôi nhớ về em. Nếu có lúc nào em đọc được những dòng này thì tuyệt thật
Mỗi khi chạy ngang qua 1 trong hai cung đường ấy là trong đầu tôi hiện lên hình bóng về em, ko có sự nuối tiếc như tôi hay như vậy, chẳng có chút gì buồn bã, mà đó là những hồi ức đẹp, những giây phút thú vị khi ở bên em. Trùng hợp thật em ha, ngỡ như anh sẽ khó gặp lại em do chưa cập nhật thông tin, ngỡ như anh sẽ lại "cuộn mình trong nỗi nhớ, cho đến bao giờ mình mới quên ngày xưa" thì vô tình, anh lại gặp em ở 1 khung trời mới khi anh đến trải nghiệm. Phải chăng đó là duyên số, để cho anh lấy lại "cảm", để được lần nữa "say" với em, cũng như để sau này em vẫn luôn được lưu giữ trong anh với ký ức đẹp, với những câu chuyện thật vui.
Nhớ cái lần đầu gặp em ở nơi mà anh có rất nhiều kỷ niệm, nơi anh gặp khá nhiều nữ nhân và mỗi người đều mang lại cho anh nét riêng. Tuy nhiên em vẫn tạo cho anh cái gì đó đặc trưng mà khiến anh phải gặp em lần sau. Nói về ngoại hình, ngoài sự hợp nhãn ra em còn mang lại cho anh ấn tượng khó phai. Về tính cách, em làm anh rất thú vị như dòng nước tưới mát anh vào những ngày oi bức. Về skills em cũng khá hợp với anh. Về cảm xúc em mang lại, có thể nói em thuộc top các cô nàng mang lại cho anh những cung bậc cảm xúc mà khó có thể diễn tả hết bằng câu chữ
Anh vẫn nhớ khi biết cơ sở ấy có số mới, anh mạnh dạn trải nghiệm mà đâu ngờ đập vào mắt anh là cô gái cute như vậy. Này, có thể lúc đấy em đâu biết dù mặt anh đơ nhưng anh rất muốn bế hẳn em lên. Có điều anh điềm tĩnh để em phát huy sự hoạt ngôn, sự vui tính nhưng ko ồn ào. Chắc em cũng thoáng nghĩ cha này làm gì mặt khó đăm đăm thế phải ko. Nè, anh còn nhớ từ cái cách em thể hiện sự bán tín bán nghi khi anh thốt ra cái câu mà anh hay nói với nhiều người, từ điệu bộ vờ hờn dỗi lúc pha trò, khi quan tâm, rồi cái cách em khẽ tựa vào anh, khiến anh tự cảm nhận con tim mình đã nóng lên hồi nào chẳng hay. Sau khi đám tinh binh của anh bại trận, em lại ngồi đó tâm sự, đột nhiên anh im lặng, ngồi phắt dậy, ôm eo và đặt lên em một nụ hôn. Dù em bảo nhìn mặt anh cười gian nhưng có thể em cũng cảm nhận được chút gì đó ngọt lịm phải ko.
Lần hiếm hoi tôi phải ngồi lại chút để cân bằng cảm xúc trước khi ra về. Mà lạ lắm, khi ấy tôi chạy khá chậm rồi lại tấp vào uống cf cóc trước khi về nhà. Sau đó khi tôi muốn đến cơ sở, từ trước khi đi là đã xác định gặp em rồi. Lần đó vui cực, tôi bỏ qua cái vỏ bề ngoài mà hòa vào với em trong cuộc vui trọn vẹn. Đó ko là sự da diết khắc khoải, sự nằm im nghe thời gian trôi, mà là sự nghịch ngợm, mãnh liệt của một gã già muốn cưa sừng làm nghé. Có thể, ở bên em tôi có chút vội vàng, dạng như
Ta muốn ômCả sự sống mới bắt đầu mơn mởn;
Ta muốn riết mây đưa và gió lượn,
Ta muốn say cánh bướm với tình yêu,
Ta muốn thâu trong một cái hôn nhiều
Dù đã có tuổi nhưng khi gặp người phù hợp thì tôi cứ "hồi xuân" thôi
Rồi sau đó nhiều chuyện xảy ra, cơ sở khi sửa chữa lúc tạm đóng. Khi mở lại trước khi đóng hẳn thì em đã không làm ở đó nữa. Thế quái nào mà tôi ko lưu sdt em mà chỉ có zalo, khi zalo bị khóa thì mất cả contact. Buồn chưa từng thấy. Thời gian cứ thế thoi đưa.
Và duyên duyên số số cho tôi gặp lại em, vẫn lại là nơi mới toanh đối với tôi. Vẫn là đi trải nghiệm số mới bất chấp có sụp hay ko. Thế là "tình cờ ta nhận ra nhau, nghe mênh mang nhớ chuyện hôm nào". Tôi cũng hơi tệ vì ngoại hình em có thay đổi mà lại thoáng quên, 1 hồi mới nhớ ra. Mà nhớ rồi thì, nào anh sẽ lại đắm đuối với em, sẽ lại nghe theo con tim đang được thổi bùng lên bởi ngọn lửa mang tên kỷ niệm và cảm xúc. Những gì em và tôi từng trao cho nhau, sau bao ngày gặp lại nay còn thắm hơn rất nhiều, như chưa từng có cuộc chia ly.
Dĩ nhiên sau lần đó tôi lại có những lần tiếp theo đến với em, mạnh dạn nâng cả vé bất chấp là tui có đủ mạnh mẽ hay không nhưng hãy lắng nghe con tim mách bảo. Mà đúng là mỗi lần đến với em tôi đều mạnh mẽ hơn cái vẻ bánh bèo thường thấy, nồng nàn hơn, cảm xúc hơn và cháy bỏng hơn. Chúng tôi trao nhau thật nhiều
Bằng lời riêng nơi cuối mắt, đầu mày,
Bằng nét vui, bằng vẻ thẹn, chiều say,
Bằng đầu ngả, bằng miệng cười, tay riết,
Bằng im lặng, bằng chi anh có biết!
Cốt nhất là em chớ lạnh như đông,
Chớ thản nhiên bên một kẻ cháy lòng,
Chớ yên ổn như mặt hồ nước ngủ.
Nói thế chứ em làm gì mà yên ổn, em như cơn gió khi thổi dịu êm lúc lại như cuồng phong, để ngọn lửa trong tôi khi âm ỉ lúc lại bùng cháy. Những cảm giác ko thể diễn tả bằng lời, thật ra tôi đã "say" tự khi nào
Đến nay khi tôi biết được em đã giải nghệ, và theo nguồn tin tin cậy có người đã lo cho em. Điều đó thật tốt. Em xứng đáng như thế. Tôi chỉ thoáng tiếc là chưa có cơ hội gặp em bên ngoài vì thời gian lúc đó của tôi khá lộn xộn. Nhưng tui rất vui cho em, tui sẽ cất những ngày vui ấy vào một trong những hộc tủ đẹp nhất. Và mai này nếu có dịp gặp lại, anh hi vọng có thể cùng em ngồi ăn uống với nhau, hỏi thăm lẫn nhau thế thôi, vì anh muốn lại lần nữa được nghe em gọi anh bằng "bé ơi"