Cái người kia nào đâu có nói yêu
Tại mình tự đa tình nên mình khổ
Tự xát muối vào trái tim loang lổ
Tự luyến lưu , tự vương vấn bồi hồi
Cái người kia cứ lạnh nhạt thế thôi
Cứ hờ hững như chưa hề quen biết
Còn mình thì tương tư người ta miết
Mình ngốc nghếch thật rồi , ngốc nghếch quá thể luôn
Rất nhiều lần mình cố gắng bỏ buông
Mình quyết định sẽ lãng quên người đó
Mình quyết định sẽ tự tay bôi xóa
Hình bóng ai kia trong tâm tưởng của mình
Nhưng ngày ngày nhìn vạt nắng lung linh
Hay nhìn mưa giăng giăng trên phố xá
Mình lại thấy nhớ người ta nhiều quá
Nhớ đến bâng khuâng nhớ đến nao lòng
Không thể giữ người đành phải để người đi
Không thể giữ tình đành để cho tình mất
Chỉ có thể giữ lại điều duy nhất
Đó là nỗi đau xen lẫn với nỗi buồn
Không thể giữ người nên đến cuối phải buông
Không thể giữ tình nên tình bay theo gió
Những kỉ niệm xưa đành cắn răng bôi xóa
Những hẹn ước một thời đành vùi lấp trong mơ
Không thể giữ người nên đành cắt dây tơ
Không thể giữ tình đành bơ vơ suốt kiếp
Có những hành trình không thể nào đi tiếp
Đành dừng gót bên đường , đành đứng lại mà thôi
Không thể giữ người nên đành chịu lẻ loi
Đành chấp nhận sống đơn côi quạnh quẽ
Không thể giữ tình nên tình chia lối rẽ
Nên thương yêu mặn nồng cũng nhòa nhạt phôi pha
Không thể giữ người nên đành phải lìa xa
Không thể giữ tình nên đâm ra tiếc nuối
Đành gói lại những say mê đắm đuối
Vùi xuống đáy lòng để cho chúng ngủ yên
Không thể giữ tình nên lỡ một đường duyên
Không thể giữ người nên sầu mãi triền miên
Những mơ ước của mình có lẽ rất viển vông
Hay là mình thôi ngóng trông chờ đợi ??
Đường mình đi thật sự xa vời vợi
Đi hết kiếp này cũng không thể tới đâu !!
Phía ngoài hiên ngập xác lá khô nâu
Gió trốn thật sâu giữa khoảng trời xanh thắm
Mình hy vọng vượt qua cơn mê đắm
Mình sẽ hết dại khờ, mình sẽ mạnh mẽ hơn
Mình sẽ hết muộn phiền dù mình rất cô đơn
Đành phong ấn cuộc tình đơn độc bấy lâu nay
Rồi vùi xuống đáy vực sâu thăm thẳm
Để mai này tâm tư thôi ngán ngẩm
Để mai này đời còn chút niềm vui
Ta ước mong ngọn gió chỉ thổi xuôi
Không thổi ngược khiến lá vàng rơi rụng
Ta ước mong những nỗi buồn kinh khủng
Sẽ theo mùa trôi xa thật là xa
Đành lãng quên , quên lãng chuyện đã qua
Đành xóa sạch những tàn tro kí ức
Để tiếng chim vẫn rộn ràng náo nức
Để buổi xuân về , cánh én vẫn chao nghiêng
Đành phong ấn cuộc tình để quá khứ lặng yên
Để ta lại là ta như ngày cũ
Để ta lại mỉm cười trong giấc ngủ
Khi mơ thấy hoa hồng nở đỏ phía bình minh
Đành phong ấn cuộc tình để nỗi nhớ lặng thinh… !!!
Nếu đã biết yêu thương như cơn gió
Như khói sương tan biến thật vội vàng
Hãy điềm nhiên đón nhận cuộc ly tan
Không oán trách không thở than tiếc nuối
Nếu đã biết chuyện tình không đoạn kết
Mọi buộc ràng nên chấm hết từ đây
Dẫu không đành thì cũng phải chia ly
Dẫu không muốn cũng cắn răng từ bỏ
.... mặc dù lòng :
Tại mình tự đa tình nên mình khổ
Tự xát muối vào trái tim loang lổ
Tự luyến lưu , tự vương vấn bồi hồi
Cái người kia cứ lạnh nhạt thế thôi
Cứ hờ hững như chưa hề quen biết
Còn mình thì tương tư người ta miết
Mình ngốc nghếch thật rồi , ngốc nghếch quá thể luôn
Rất nhiều lần mình cố gắng bỏ buông
Mình quyết định sẽ lãng quên người đó
Mình quyết định sẽ tự tay bôi xóa
Hình bóng ai kia trong tâm tưởng của mình
Nhưng ngày ngày nhìn vạt nắng lung linh
Hay nhìn mưa giăng giăng trên phố xá
Mình lại thấy nhớ người ta nhiều quá
Nhớ đến bâng khuâng nhớ đến nao lòng
Không thể giữ người đành phải để người đi
Không thể giữ tình đành để cho tình mất
Chỉ có thể giữ lại điều duy nhất
Đó là nỗi đau xen lẫn với nỗi buồn
Không thể giữ người nên đến cuối phải buông
Không thể giữ tình nên tình bay theo gió
Những kỉ niệm xưa đành cắn răng bôi xóa
Những hẹn ước một thời đành vùi lấp trong mơ
Không thể giữ người nên đành cắt dây tơ
Không thể giữ tình đành bơ vơ suốt kiếp
Có những hành trình không thể nào đi tiếp
Đành dừng gót bên đường , đành đứng lại mà thôi
Không thể giữ người nên đành chịu lẻ loi
Đành chấp nhận sống đơn côi quạnh quẽ
Không thể giữ tình nên tình chia lối rẽ
Nên thương yêu mặn nồng cũng nhòa nhạt phôi pha
Không thể giữ người nên đành phải lìa xa
Không thể giữ tình nên đâm ra tiếc nuối
Đành gói lại những say mê đắm đuối
Vùi xuống đáy lòng để cho chúng ngủ yên
Không thể giữ tình nên lỡ một đường duyên
Không thể giữ người nên sầu mãi triền miên
Những mơ ước của mình có lẽ rất viển vông
Hay là mình thôi ngóng trông chờ đợi ??
Đường mình đi thật sự xa vời vợi
Đi hết kiếp này cũng không thể tới đâu !!
Phía ngoài hiên ngập xác lá khô nâu
Gió trốn thật sâu giữa khoảng trời xanh thắm
Mình hy vọng vượt qua cơn mê đắm
Mình sẽ hết dại khờ, mình sẽ mạnh mẽ hơn
Mình sẽ hết muộn phiền dù mình rất cô đơn
Đành phong ấn cuộc tình đơn độc bấy lâu nay
Rồi vùi xuống đáy vực sâu thăm thẳm
Để mai này tâm tư thôi ngán ngẩm
Để mai này đời còn chút niềm vui
Ta ước mong ngọn gió chỉ thổi xuôi
Không thổi ngược khiến lá vàng rơi rụng
Ta ước mong những nỗi buồn kinh khủng
Sẽ theo mùa trôi xa thật là xa
Đành lãng quên , quên lãng chuyện đã qua
Đành xóa sạch những tàn tro kí ức
Để tiếng chim vẫn rộn ràng náo nức
Để buổi xuân về , cánh én vẫn chao nghiêng
Đành phong ấn cuộc tình để quá khứ lặng yên
Để ta lại là ta như ngày cũ
Để ta lại mỉm cười trong giấc ngủ
Khi mơ thấy hoa hồng nở đỏ phía bình minh
Đành phong ấn cuộc tình để nỗi nhớ lặng thinh… !!!
Nếu đã biết yêu thương như cơn gió
Như khói sương tan biến thật vội vàng
Hãy điềm nhiên đón nhận cuộc ly tan
Không oán trách không thở than tiếc nuối
Nếu đã biết chuyện tình không đoạn kết
Mọi buộc ràng nên chấm hết từ đây
Dẫu không đành thì cũng phải chia ly
Dẫu không muốn cũng cắn răng từ bỏ
.... mặc dù lòng :