Có những người bước qua đời ta, có những người đến, có những người đi và cũng có những người ở lại. Em cũng thế, cũng đã có những người đến trước em, cũng không chắc là sẽ có ai đến sau em nhưng hiện em đã vô tình bước đến và cố tình ở lại. Em ở lại trong tôi không phải do em không muốn đi mà do tôi, tôi cứ giữ mãi em ở đó mà không muốn em bước ra.
Sau bao bước chân phong ba, bỗng một hôm tôi nhớ về nơi ấy, có 1 số rất hot mà tôi chưa bao giờ gặp, định lòng sẽ đến cho biết rồi bước đi, nhưng rồi tôi cứ kẹt lại như thế. Lần đầu gặp em, tôi cảm giác có gì đó rất lưu luyến. Lần 2 gặp em, em bảo có thể em nghỉ 1 thời gian, tôi nhẹ nhàng xin số, cũng chắc để đó. Rồi em chỉ nghỉ vài hôm rồi làm lại. Rối cứ vậy, tôi gặp em thường hơn, thường hơn. Mỗi buổi gặp, dù là món bánh nhỏ, hay vài món ăn lạ lạ mang đến cho em, cũng em đù giỡn, cùng em tâm sự. Thời gian là 1 cái gì đó thật khắc nghiệt, nó làm tuổi xuân của 1 người trôi qua trong thoáng chốc và nó cũng làm những giây phút vui vẻ cứ như trôi nhanh 1 cách đáng sợ, mỗi lần gặp em, tôi cứ có cảm giác mình chỉ vừa bước vào và ... hết giờ, chả biết 2 đứa có chuyện gì để nói mà nó cứ luyên thuyên bất tuyệt.
Rồi bỗng chốc, một ngày nào đó không gặp em, tôi lại có cảm giác cuộc sống của mình thiếu đi 1 mảnh ghép nào đó, dẫu biết rằng mình không đến được với nhau nhưng mỗi giây phút với em, mặc dù nó trôi rất nhanh nhưng tôi vẫn cố gắng trân trọng, biết đâu rằng chỉ ngày mai thôi, em cũng như bao người khác, biến mất không một dấu vết để có thể tìm lại.
Ting, em gửi ảnh chụp mới, mà chắc phải cả tháng sau ảnh mới đăng. Teng, em up story mới, tôi lặng lẽ ngắm nhìn, cưng thế cô bé.
Hẹn gặp em, vào 1 ngày gần nhất
Btw, bâng quơ viết chơi tặng bé Bối Bối ^_^
Sau bao bước chân phong ba, bỗng một hôm tôi nhớ về nơi ấy, có 1 số rất hot mà tôi chưa bao giờ gặp, định lòng sẽ đến cho biết rồi bước đi, nhưng rồi tôi cứ kẹt lại như thế. Lần đầu gặp em, tôi cảm giác có gì đó rất lưu luyến. Lần 2 gặp em, em bảo có thể em nghỉ 1 thời gian, tôi nhẹ nhàng xin số, cũng chắc để đó. Rồi em chỉ nghỉ vài hôm rồi làm lại. Rối cứ vậy, tôi gặp em thường hơn, thường hơn. Mỗi buổi gặp, dù là món bánh nhỏ, hay vài món ăn lạ lạ mang đến cho em, cũng em đù giỡn, cùng em tâm sự. Thời gian là 1 cái gì đó thật khắc nghiệt, nó làm tuổi xuân của 1 người trôi qua trong thoáng chốc và nó cũng làm những giây phút vui vẻ cứ như trôi nhanh 1 cách đáng sợ, mỗi lần gặp em, tôi cứ có cảm giác mình chỉ vừa bước vào và ... hết giờ, chả biết 2 đứa có chuyện gì để nói mà nó cứ luyên thuyên bất tuyệt.
Rồi bỗng chốc, một ngày nào đó không gặp em, tôi lại có cảm giác cuộc sống của mình thiếu đi 1 mảnh ghép nào đó, dẫu biết rằng mình không đến được với nhau nhưng mỗi giây phút với em, mặc dù nó trôi rất nhanh nhưng tôi vẫn cố gắng trân trọng, biết đâu rằng chỉ ngày mai thôi, em cũng như bao người khác, biến mất không một dấu vết để có thể tìm lại.
Ting, em gửi ảnh chụp mới, mà chắc phải cả tháng sau ảnh mới đăng. Teng, em up story mới, tôi lặng lẽ ngắm nhìn, cưng thế cô bé.
Hẹn gặp em, vào 1 ngày gần nhất
Btw, bâng quơ viết chơi tặng bé Bối Bối ^_^