Cái giá của trưởng thành là cần nhiều dũng cảm.... không phải để chiến đấu với người khác, mà là để dám nhìn thẳng vào bản thân mình và cuộc đời.... chấp nhận mọi sự thật về nó dù tốt hay xấu....
Sự thật là, chẳng ai đồng hành cùng mình mãi trừ chính bản thân mình. Hãy luôn tự thân vận động.
Sự thật là, thành thật với mình còn khó hơn nhiều so với thành thật với người. Vì đôi lúc mình còn không rõ mình muốn gì. Hãy luôn đối thoại với bản thân để tự soi chiếu con đường mình đi.
Sự thật là, cái gì rồi cũng qua, dù đó là tốt hay xấu, đắng cay hay hạnh phúc, vinh quang hay tủi nhục, khổ đau hay sướng vui. Người có nội tâm vững vàng sẽ sống với hiện tại bằng thái độ bình thản và bình hoà dù hoàn cảnh đó là gì.
Sự thật là, khi "mình" trưởng thành hơn, không những phải bỏ lại phiên bản mình-đã-hết-hạn mà còn phải rời xa luôn cả những mối quan hệ liên kết không phù hợp với mình-phiên-bản-mới nữa. Rất đau lòng nhưng đó là một tiến trình không thể chống lại dù muốn hay không.... Hãy can đảm đi một mình và tự chữa lành những vết thương bên trong.
Trưởng thành chính là nhận ra giới hạn của mình trong thế giới bao la này, hiểu ra rằng mình không phải siêu nhân mà chỉ là một người bình thường, không thể giải quyết hết mọi vấn đề trong xã hội này dù hừng hực ý chí đến đâu.... dù có xót xa cho con người đến đâu.... làm tốt việc của mình và đi về nhà cũng là một dạng tích đức....
Độc Nhất chính là độc lập và độc hành trên con đường trưởng thành ấy. Chỉ có vậy thôi !!!!