- A rảnh ko? Đi cà phê nhé, em muốn nhìn thấy anh.
- Ok bé. Lát anh ghé đón.
Chỗ cô bé làm và chỗ trọ khá gần chỗ gã làm nên gã hay đi chơi với cô bé mỗi khi có dịp nhưng cô bé đã bỏ nghề 2 tháng, việc chat chit gặp mặt cũng dần ít lại, cô bé chủ động cắt dần các mqh, gã cảm nhận được điều đó, sao lần này lại chủ động rủ đi nhỉ?
- Em muốn đi quán nào?
Gã hỏi thế vì gã biết cô bé muốn chụp hình, mỗi lần đi cà phê gã toàn chọn quán deco đẹp để chụp hình cho cô bé, bé khen các góc chụp của gã có hồn, toát lên tính cách của bé, avatar FB, Tiktok, Zalo, Ins, Threads…toàn là những bức gã chụp, có tấm gã ưng nhất là cô bé trong bộ váy trắng tinh, thuần khiết, góc chụp mặt bé đẹp như đức ***, mà tấm đó gã phải năn nỉ cô bé lên sân thượng quán cà phê lúc 3g chiều, để có ánh sáng đẹp, hắt vào gương mặt tuyệt đẹp đó. Có tấm lại full outfit đen, gã chỉnh dáng cô bé ngồi kiêu sa như một nữ hoàng, có những buổi chụp hàng giờ mà chỉ lựa được vài tấm ưng í để bé đăng stt: 1 mình cô đơn nơi đông người

Nên gã đoán lần này cũng thế, cô bé chọn 1 quán có sân thượng đẹp, trống người, chỉ có 2 đứa, hơi nóng xíu, cả buổi cô bé ít nói, hơi buồn, mặc full outfit đen, cô bé chỉ chuộng 2 màu đen hoặc trắng, gã chọc cười cô bé bằng cách đứng tạo hình, gã thấy cô bé chụp hình gã, điều mà trước đây chưa bao giờ thấy, linh tính đây có thể là lần gặp cuối, gã cũng lấy đt ra chụp cô bé, cô bé chỉ cười mà ko nói gì, điều này trước đây cũng chưa từng xảy ra vì cô bé ko cho gã chụp bằng đt gã bao giờ, gã ko thích những tấm tạo kiểu chụp, gã thích những tấm hình đang cười nói bthuong, nhăn mày nhăn mặt, vì khi nhìn lại gã có thể nhớ lại toàn bộ sắc thái của cô bé. Sau hơn 1 tiếng, cô bé bắt đầu vui hơn vì có những tấm hình đẹp, cả 2 bắt đầu trò chuyện hỏi thăm nhau, cô bé nhắc lại những kỉ niệm, những buổi đi chơi, nhất là lần đi gắp thú, lần đó gã không hiểu sao cô bé phải nhất quyết gắp cho được con thú nhồi bông đó, giá của nó chắc vài chục ngàn, mà tiền gắp hết 400k

gắp được cô bé vui như Tết, gã hỏi cô bé nhưng cô bé chỉ cười cười rồi ôm nó…Lần này, gã hỏi lại, cô bé mỉm cười, nhìn gã, rồi nói: Vì nó có nụ cười rất giống anh, dễ thương.

Mỗi lần nhìn nó em sẽ nhớ về anh….
Tối về, gã thấy cô bé đăng những tấm ảnh gã chụp lên, kèm với lời bài hát
Bên trên tầng lầu của Tăng Duy Tân “buông bàn tay để chấm hết tất cả thứ làm em buồn”…thì gã đã hiểu, gã là nhân tố cuối cùng để em quên đi quãng thời gian làm nghề này. Hôm sau cô bé chuyển đi, bắt đầu cuộc sống mới. Gã vẫn dõi theo cô bé nhưng gã biết cô bé muốn bắt đầu lại từ đầu, và quên đi quá khứ, gã không liên lạc nữa. Cầu chúc cho em đừng bao giờ quay lại con đường này và sẽ có hạnh phúc về sau.