Cuối tuần rồi tui khá là rảnh rỗi, ngồi lai rai chém gió với mấy khứa bạn lâu ngày gặp lại, nghe bọn nó kể sự nghiệp, tình trường chinh chiến, nào là chén được em này ngon, bé kia chân dài,... Tui nghe mà nhột với mấy thằng bàn bên, nhưng tui không ham lắm nên ko có chém gió vụ này, nói chuyện một hồi thì cũng qa bài massage các kiểu, như được rà trúng đài, tui ngồi nói chuyện trên trời dưới đất về mấy bé ktv, và tất nhiên là tui sẽ không kể "EM" với ai cả bởi vì trong lòng tui lại dâng lên nổi nhớ "EM".... rất nhiều.
Rồi sau khi chè chén xong suôi, bàn tới bàn lui thì cũng là đi giải tỏa với mấy bé ktv, nhưng tui bổng dưng không hề có tí hứng nào, dù người đã lâng lâng hơi men, mặc cho mấy đứa rủ rê đủ kiểu, đứa lo vé, đứa thì lo tip, nhưng tui không màn tới là vì sao, vì ai?
Đi các bé lạ thì cảm giác về thân thể mới lạ cũng tốt, nhưng tui lại thuộc gu tình cảm, dạo mấy bé gần đây tui đi vào cũng chỉ chào hỏi, quê quán, tên tủi, chém gió bla bla rồi thì cũng xong, đối với tui nó chưa đủ. Tui biết nếu đi nhiều lần ắc sẽ có chuyện để nói, nhưng để đi lại lần 2 với mấy bé đó thì lại càng khó vì cảm xúc nó không có. Không phải tui khó, nhưng nó phải "có cảm xúc", và cảm xúc đó chỉ có "EM", chính "EM" đã mang nó lại cho tui.
Tui dám chắc có ông sẽ bảo, đi ms mệt thì giải tỏa là chính, điều đó đúng (tui không cải) nhưng đối với một số người nó chưa đủ trong đó có tui. Đi bé này mà tui toàn nghĩ đến "EM" lúc "EM" đang ở cạnh tui (xin lỗi vì tui vẫn chưa quên được) chính vì thế nên cảm giác đối bé hiện tại tui chưa cảm nhận được một các đầy đủ nhất, và cũng chính vì thế tui không còn hứng thú để đi matxa nữa.
Tui nhớ như in khuôn mặt của em qua lớp cửa kính mờ ảo của xong hơi, "và khoảnh khắc đó trái tim tui đã ...sai nhịp"
Dẫu biết rằng cố quên là sẽ nhớ
Nên dặn lòng cố nhớ để mà quên .....
Nhưng cố nhớ lại càng không thể quên .......
Chắc có lẻ đây chỉ là những suy nghĩ nhất thời, nhưng hiện tại tui nên làm gì? có nên đi tìm chân ái mới, hay là chờ "EM" trong vô vọng, và nếu "EM" có quay lại rồi thì sao đó thì sao?, tui cũng không thể nào đi với "EM" nó mãi kiểu vậy được, mà "EM" nó cũng chẳn thể làm công việc này quài được. Dù biết rõ ràng vậy rồi nhưng tui thiệt không biết phải làm như nào các Ông ơi.
Có một người đã từng nói với tui rằng : " Người ta khóc vì muốn nhớ nhưng người ta cũng khóc vì muốn quên ... Nhưng hy vọng bạn sẽ khóc vì muốn nhớ nhiều hơn là khóc vì muốn quên....."
những ký ức về "EM" trong tâm trí - trong trái tim vốn đã đập sai nhịp của tui... có lẽ bởi "EM" đã là 1 phần trong tui.
Tôi muốn quên... nhưng tôi càng muốn quên thì trái tim tôi lại bắt tôi càng phải nhớ... nhớ .................
Rồi sau khi chè chén xong suôi, bàn tới bàn lui thì cũng là đi giải tỏa với mấy bé ktv, nhưng tui bổng dưng không hề có tí hứng nào, dù người đã lâng lâng hơi men, mặc cho mấy đứa rủ rê đủ kiểu, đứa lo vé, đứa thì lo tip, nhưng tui không màn tới là vì sao, vì ai?
Đi các bé lạ thì cảm giác về thân thể mới lạ cũng tốt, nhưng tui lại thuộc gu tình cảm, dạo mấy bé gần đây tui đi vào cũng chỉ chào hỏi, quê quán, tên tủi, chém gió bla bla rồi thì cũng xong, đối với tui nó chưa đủ. Tui biết nếu đi nhiều lần ắc sẽ có chuyện để nói, nhưng để đi lại lần 2 với mấy bé đó thì lại càng khó vì cảm xúc nó không có. Không phải tui khó, nhưng nó phải "có cảm xúc", và cảm xúc đó chỉ có "EM", chính "EM" đã mang nó lại cho tui.
Tui dám chắc có ông sẽ bảo, đi ms mệt thì giải tỏa là chính, điều đó đúng (tui không cải) nhưng đối với một số người nó chưa đủ trong đó có tui. Đi bé này mà tui toàn nghĩ đến "EM" lúc "EM" đang ở cạnh tui (xin lỗi vì tui vẫn chưa quên được) chính vì thế nên cảm giác đối bé hiện tại tui chưa cảm nhận được một các đầy đủ nhất, và cũng chính vì thế tui không còn hứng thú để đi matxa nữa.
Tui nhớ như in khuôn mặt của em qua lớp cửa kính mờ ảo của xong hơi, "và khoảnh khắc đó trái tim tui đã ...sai nhịp"
Dẫu biết rằng cố quên là sẽ nhớ
Nên dặn lòng cố nhớ để mà quên .....
Nhưng cố nhớ lại càng không thể quên .......
Chắc có lẻ đây chỉ là những suy nghĩ nhất thời, nhưng hiện tại tui nên làm gì? có nên đi tìm chân ái mới, hay là chờ "EM" trong vô vọng, và nếu "EM" có quay lại rồi thì sao đó thì sao?, tui cũng không thể nào đi với "EM" nó mãi kiểu vậy được, mà "EM" nó cũng chẳn thể làm công việc này quài được. Dù biết rõ ràng vậy rồi nhưng tui thiệt không biết phải làm như nào các Ông ơi.
Có một người đã từng nói với tui rằng : " Người ta khóc vì muốn nhớ nhưng người ta cũng khóc vì muốn quên ... Nhưng hy vọng bạn sẽ khóc vì muốn nhớ nhiều hơn là khóc vì muốn quên....."
những ký ức về "EM" trong tâm trí - trong trái tim vốn đã đập sai nhịp của tui... có lẽ bởi "EM" đã là 1 phần trong tui.
Tôi muốn quên... nhưng tôi càng muốn quên thì trái tim tôi lại bắt tôi càng phải nhớ... nhớ .................