"Em" là một cái tên quá nỗi quen thuộc mà tôi thường gọi trong suy nghĩ của mình. Sau chia tay, anh cứ nghĩ mình sẽ mất rất nhiều thời gian để quên và bước tiếp cùng một người nào đó. Anh cũng chưa bao giờ tin vào thứ tình yêu sét đánh mà chính anh đã vượt qua định kiến, suy nghĩ của mình để crush em như thế. Nhưng đôi lần suy nghĩ, có vội không !?
"Em" chẳng phải là tình đầu của anh đâu, và chắc anh cũng vậy !? Nhưng em là cái gì đó riêng biệt lắm. Anh tin rằng mọi người đàn ông cũng đều cất giữ trong lòng mình một người con gái như vậy.
Crush em: Anh có những cái hôn thật vội, thật nhanh. Anh mới biết Phú Quốc về đêm lung linh như thế nào. Anh mới biết cảm giác được lang thang nói những câu chuyện vu vơ cùng em nó tuyệt vời đến nhường nào.
Crush em, một thời gian rất đẹp, nhưng anh nghĩ anh nên dừng lại thôi, nên buông bỏ trước khi anh lại đau. Em và anh khác nhau. Em là tất cả với anh, những gì anh đã cố gắng dành cho em.
Sau tất cả, anh chỉ muốn em là của anh, là người duy nhất của anh, là tình yêu cuối cùng anh mang theo bên mình cho đến hết cuộc đời. Anh cũng không biết là đúng hay sai !? Những gì anh thấy không phải như anh nghĩ. Bên em không phải đơn độc như em nói.
Sẽ như thế nào khi người ấy chỉ xem ta là người thay thế trong khi đối với ta người ấy là người quan trọng nhất !? Câu trả lời thì chắc hẵn ai củng biết rồi đấy, “Buông bỏ là lựa chọn duy nhất”.
Nói thì ai chả nói được nhưng làm thì mấy ai làm được đây !? Tôi đã từng cam chịu cảm giác làm kẻ thay thế trong thời gian dài.
Cái cảm giác ấy nó lưng chừng lắm, rõ ràng là thứ thuộc về mình nhưng lại không phải là của mình.
Thứ tình cảm mơ hồ từ ai đó làm ta cảm thấy hạnh phúc, nhưng không có nghĩa nó là của ta. Người ấy chỉ xem ta là sự chọn trong khi ta lại không phải là sự lựa chọn tốt nhất nên người ấy không chọn ta.
Tôi đã từng mù quáng trong thứ tình cảm ấy. Rõ ràng tôi là người đến trước nhưng cũng lại là kẻ thứ ba. Mối tình đó giúp tôi nhận ra rất nhiều điều mới mẻ mà tôi cứ tưởng chừng ấy là ngưỡng cửa mà tôi sẽ chẳng bao giờ chạm đến.
Vào một ngày nào đó, nắng không còn được chan hòa, chim ca không còn ríu rít, anh chợt nhận ra thứ tình cảm vô bổ em giành cho anh đều là anh tự ảo tưởng mà chuốc lấy. Anh bỗng thấy mình trở thành trò chơi cho người khác suốt một khoãng thời gian như thế, anh thật sự ngu ngốc @@
Anh đã từng xin em đừng xem anh là người thay thế, đơn giản vì anh không phải là người đàn ông em từng thương, anh không muốn mình trở thành hình bóng của người khác. Anh biết em còn thương anh ấy rất nhiều, và vì một lí do gì đó mà em lại muốn bên cạnh anh.
Và anh cũng tự khắc hiểu, bản thân mình đã từng làm một phương án dự phòng tình cảm cho người khác.
Anh không muốn làm phương án dự phòng bởi nếu anh chấp nhận đứng sau thì anh mãi mãi sẽ chẳng được bắt đầu.
Và đến hiện tại, khi nhận thức vấn đề, anh lại tự khen mình rằng lúc trước đã đưa ra quyết định thật đúng đắn.
Thà buông bỏ chứ không muốn là một kẻ thay thế để cô ta khi sầu thì tìm đến, khi buồn thì ghé qua nhưng những khi cô ta hạnh phúc anh và cô ta chẳng thể nào cùng nếm trải.
Em này , Em đã bao giờ phải đợi tin nhắn từ người mình crush chưa !?
Còn với anh , anh làm được điều không tưởng với Em đó. Anh chưa bao giờ hỏi Em lý do sao nhắn chậm thế , đang làm gì , đi đâu với ai !? Anh đã quen với lối nhắn tin của Em , có thể là 30 phút , 2 giờ hay vài giờ đồng hồ mới nhắn một tin. Một lúc nói chuyện nhát gừng như thế rồi đêm khuya Em vào nói chuyện nhiệt tình rồi lại kết thúc bằng câu : "Thôi muộn rồi ngủ đi ạh". Và anh cũng biết Em cũng bận phải nhắn tin với những người khác nữa , không phải riêng anh. Nhưng điều đó Em tự suy nghĩ nhé. Anh không còn gì để nói cho Em nghe đâu.
Anh và Em đều đã trải qua những cung bậc cảm xúc , những thăng trầm của cuộc sống , những nỗi đau và những vết thương lòng. Anh crush Em nhưng không có nghĩa là Em được quyền làm tổn thương.
Nếu Em chỉ xem anh như một trong các lựa chọn , vậy thì chắc chắn anh sẽ "không bao giờ" dành cho Em sự ưu tiên. Nhớ nhé ^^!
Để nói một câu "có tôi luôn ở đây" với một người nào đó ta crush thực sự là một điều rất ấm áp.
Và còn hạnh phúc hơn nhiều khi người ấy thực sự cần tới sự có mặt của ta. Ta biết rằng được hiện hữu trong cuộc đời ai đó, được cấp phép bước vào trái tim người ấy là một điều tuyệt vời. Bởi thế mà ta trân trọng người ấy, và cũng tự nhủ sẽ trân trọng tình yêu với người ấy, nếu ta có cơ hội đó.
Chỉ có điều, rất nhiều người biết cách làm cho ta đau lòng. Người ấy nói người ấy muốn ta ở đây, nhưng người ấy lại không coi ta như một sự ưu tiên, mà chỉ coi ta đơn thuần là một sự lựa chọn. Mà đã là một sự lựa chọn trong vô vàn những sự lựa chọn khác, cũng đồng nghĩa với việc không có gì chắc chắn rằng trái tim người ấy đã chứa đựng ta.
Đừng nói là tên họ hay hình dung của ta, người ấy sẽ nhớ được bao nhiêu. Người ấy chỉ cần biết, khi người ấy buồn, người ấy muốn gặp ai đó để vỗ về an ủi người ấy, người ấy sẽ gọi cho ta. Khi người ấy bực bội, người ấy cần tìm một cái "thùng rác" để đổ hết những ấm ức tủi thân, người ấy sẽ gọi cho ta. Khi người ấy gặp khó khăn mà không tìm được sự giúp đỡ, người ấy sẽ gọi cho ta. Ta vẫn luôn sẵn sàng để nói "tôi ở đây", nhưng người ấy lại tuyệt nhiên không tìm đến để sẻ chia với ta những niềm vui và hạnh phúc của người ấy.
Là thế đấy, người ấy sẽ tìm vui bên một người khác mà người ấy dành cảm tình, những lúc vui vẻ người ấy thường không nhớ tới sự tồn tại của ta. Và cái câu "tôi ở đây" mà ta vẫn ngày đêm chăm chỉ thốt lên ấy, không có tác dụng làm rung động trái tim người ấy lấy một giây một khắc nào. Đối với người ấy, việc ta ở đây là đương nhiên, là hiển nhiên, và có một chút tầm thường.
Có những người vốn dĩ đã có sự ưu tiên trong lòng mình, nhưng vẫn ích kỷ giữ khư khư bên cạnh mình những sự lựa chọn khác. Và thật ngốc khi những sự lựa chọn lại cứ khư khư chung tình với cái mớ lý thuyết ba xu rởm đời, cho rằng "tôi ở đây" là một câu nói chứa sức nặng để khiến rung động lòng người.
Tôi cười, nụ cười mặn chát trong màn mưa dai dẳng khó ưa. Không phải là vì thất vọng hay vì thất tình, bởi tôi nhận biết rất rõ, giữa tôi và cô ấy chưa từng tồn tại tình yêu. Tôi chỉ chạy theo cô ấy như một kẻ phục dịch, một tên nô bộc cần mẫn và không yêu cầu hay đòi hỏi lấy một cắc tiền lương nào. Cho tới khi tên nô bộc ngã bệnh và chết đi, người chủ chỉ việc tìm về cho mình một tên nô bộc mới.
Àh, tôi vẫn ở đây. Nhưng không phải để tiếp tục trở thành một sự lựa chọn nữa. Tôi chắc chắn đủ "đắt giá" để trở thành một sự ưu tiên trong lòng ai đó – người chỉ có riêng tôi…
“Tôi ở đây, nhưng không phải để làm một sự lựa chọn”
Sửa lần cuối bởi điều hành viên: