Tôi&Em Bỏ người yêu, bỏ bóng ma

Lượt xem: 521

TonTon

Hạ Sĩ
Bé Thích Massage
16/9/18
Chủ đề
7
96
51
0 ₿
Vốn dĩ tôi không dự định viết những lời này. Nhưng chắc vì cái duyên nên viết. ^^

21h16p 14/2/2018 tại một quán bar nhỏ ở chung cư Tôn Thất Đạm. Tôi đã uống 4 ly Manhattan liên tục trong 4 hơi. Lúc đó tâm trạng tôi cực kỳ tồi tệ, lần đầu tiên tôi biết "trống rỗng", không biết do tôi ám hay là quán bar nó ít người biết lúc đó chỉ có tôi và 1 cặp đôi khác (dù hôm đó valentine). Chắc do tôi say nên tôi trãi lòng rất nhiều với cậu bartenders, tôi kể từ những năm 2015 tôi biết đến em, những năm 2016 tôi tỏ tình với em đến tận trước ngày hôm đó 13/2 em nói "xin lỗi" tôi. Hôm đó cậu bartender đó chỉ đọc một đoạn thơ cho tôi nghe:

Bỏ trăng gió lại cho đời
Bỏ ngang ngửa sóng giữa lời hẹn hoa
Bỏ người yêu bỏ bóng ma
Bỏ hình hài của tiên nga trên trời
Bây giờ riêng đối diện tôi
Còn hai con mắt khóc người một con
- ( Mưa Nguồn - Bùi Giáng)​

Hôm nay vô tình đọc lại bài này. Không phải là kỷ niệm ùa về mà là những sự kiện trãi qua trong 5 năm qua làm tôi có cái nhìn đúng hơn về bài thơ, đúng về về chuyện tình "tôi và em" và đúng hơn là hành trình "bỏ người yêu, bỏ bóng ma"

Nói em là Bóng ma trong cuộc đời tôi cũng không ngoa. Bóng ma bao trùm từ xác thịt và hết tận tâm hồn. Khi tôi yêu em những thứ trên cơ thể của tôi điều có dấu vết của em, trong tâm hồn tôi vẫn chỉ có em. Hình bóng của em luôn xuất hiện xung quanh tôi mọi lúc mọi nơi.

Ở thời gian đó tôi như à người hạnh phúc nhất, không phải kiểu hạnh phúc của giới trẻ bây giờ mà là hạnh phúc của sự an yên. Tôi trồng vài nhánh hoa ở trước ban công, khi hoa nở tôi chọn một đoá đẹp nhất tặng em, luôn nghe em lãi nhãi bên tai chuyện này chuyện kia, tôi "chữa cháy" cho em khi nấu ăn nhầm muối và đường, những buổi trời mưa tối dụ em chở đi ra ngoài giả bộ "dầm mưa", em chiên bánh tét hình trái tim tặng tôi khi tết về..... Và những hình ảnh đó ám ảnh tôi đến tận bây giờ, có thể là một đoạn thời gian dài nữa.


Tôi như nắm cả hạnh phúc của thế gian làm vốn. Và tôi dùng những vốn liếng đó để "xông pha" vào các dự án chỉ muốn một giấc mơ tôi và em sống tốt hơn. Lúc đó BTC đang lên, tôi cũng lao vào ngành công nghiệp Block Chain như những người ôm hoài bão làm giàu lúc đó. Ngày ngày tôi cắm mặt vào làm projects của CTY, đêm lại cứ nhìn chart mà train. Dần dần các bữa cơm và các lời nói dần ít lại. Những nụ hôn và những lần khoái cảm cũng không còn. Mặn nồng dần nhạt phai.


Ngày 13/4/2018. Tôi nhớ lúc đó khoảng 18 19h gì đó em có nhắn tôi là "xin lỗi". Thường thì điều không mong muốn nhất nó sẽ sảy ra, và nó lại sảy ra đúng theo cái không mong muốn nhất. Tôi lúc đó như phát điên lên gọi em hàng chục cuộc và đáp lại tôi bằng giọng - thuê bao của tổng đài. Tôi tức tốc chạy thẳng về nhà và đồ đạc của em đã không còn. Không còn thứ gì cả. Đầu tôi như trống rỗng nó không còn biết suy nghĩ nữa mà làm theo bản năng là tìm em. Tôi chạy qua những nơi tôi có thể nghĩ ra là có em nhưng lẽ đương nhiên không có. Tôi chạy thẳng lên Bảo Lộc trong đêm, đến đứng trước nhà em nhưng lại quay về, mọi thứ đã không còn nữa rồi. Thật sự viết đến đây tôi như trở lại cảm giác lúc đó. Không khóc, không hồi hộp, không nóng nảy để tìm ra em rặng hỏi nữa. Chỉ là cười lắc đầu và quay đi.

Tôi không nhớ cụ thể sau đó ra sao, không biết tôi về Sài Gòn bằng cách nào, không nhớ tại sao mình lại ở quán bar đó, cũng không nhớ tại sao lại ở trong 1 resort xung quanh là vỏ lon bia. Mọt thứ tôi nhớ nó như mảnh vở của kính thủy tinh, mảnh lớn nhỏ điều có nhưng không thể ráp lại một cách hoàn thiện được. Và tôi cứ mơ hồ như vậy tận 1 tháng khi tôi mở mắt ra là cấp cứu trong bệnh viện. Và cứ thế tôi trở lại cuộc sống bình thường, có chăn là tập làm quen với sự thiếu hụt của thứ từng nghĩ là đương nhiên.


Trong năm đó, em có nhắn chúc mừng sinh nhật tôi một lần và ngày sinh của em tôi cũng chúc em một lần. Và đáp lại chung một câu là "cảm ơn" có sự tình cờ ở đây là khi tôi và em nhắn tin nhau tôi lại ở quán bar nhỏ chung cư Tôn Thất Đạm. Và cùng tình cờ là 24/12 cùng năm em nhắn tin chúc mừng giáng sinh và kèm một câu em sắp lấy chồng ^^ và "tình cờ" hôm đó tôi lại uống rất nhiều. Quán bar tình cờ lại rất vắng khách, tôi và lại là một cặp đôi ^^. Không biết tôi nhớ nhầm hay sao nhưng lúc đó tôi lại nghe âm thanh của "bài thánh ca buồn". Có rất nhiều sự "tình cờ" nhưng những sự tình cờ đó lại biểu hiện một sự hiển nhiên. Tôi Mất Em.

Đến bây giờ 5 năm trôi qua. Tôi đã có những cuộc tình trôi qua, những người con gái rất tốt nhưng tôi phải "xin lỗi", người con gái đã từng đánh tôi rất mạnh để tôi "tỉnh" và người con gái từng nói "sao mày không nói yêu tao để tao phải cưới người khác?",.... Tôi thích vị thơm của rượu, nuốt vào là đắng nhâm nhi cái vị ngọt sau đó, xuống đến dạ dày nhưng lại xông lên tận não vị nồng. Nó xuất hiện khi tôi vui cũng như buồn, nó là gia vị nền tảng để tạo nên hương vị, của cuộc sống. Nó như tình yêu của tôi. Dư vị còn rồi uống cái khác vẫn không thể khoả nỗi, phải tan đi hết mới uống được vi khác.

5 năm tôi lông bông 5 năm và 5 năm em ổn định. Tôi không trách em tôi cũng không trách tôi. Tôi chỉ tiếc trong khoảng thòi gian đó tôi đã có thể làm tốt hơn những điều như thế nhưng tôi không làm.
23h 14/2/2023. Anh lại không nhớ đến em.
 

TonTon

Hạ Sĩ
Bé Thích Massage
16/9/18
Chủ đề
7
96
51
0 ₿
ình tĩnh, yên lặng và nghĩ thông.
Con người là vậy, luôn muốn những điều tốt đẹp phải kéo dài mãi mãi mà không chịu chấp nhận một sự thật rằng bản chất của mọi việc là vô thường, là biến đổi, là không bền chắc. Nếu hiểu được cái tính tạm thời này, thì thay vì chán nản hoặc buồn đau, chúng ta sẽ biết trân trọng mọi thứ ta đã và đang có được, sẽ không lãng phí thời gian, không để lỡ đời mình.
Chuyện đến đi, hợp tan ấy, tất cả gói trong một chữ DUYÊN. Trăng còn có lúc tròn lúc khuyết, đời có lúc hợp lúc tan, việc có lúc thành lúc bại. Luôn vận động, biến chuyển và đổi thay chính là quy luật của vũ trụ, quy luật của cuộc đời. Biết vậy rồi thì chúng ta sẽ thấy mọi việc xảy ra đều là chuyện bình thường, chúng ta sẽ không còn xem việc gì đó là quá mức quan trọng, không còn phải oán than khi không có được, hoặc khổ sở dằn vặt khi bị mất đi thứ mình thương yêu.
Buông bỏ chính là như thế. Buông bỏ không phải là cố quên, là mặc kệ, là oán hận, là tìm cách trốn tránh, mà buông bỏ là chúng ta có thể dùng tâm thái bình thường để đối diện với nó, chúng ta không còn muốn kiểm soát mọi thứ, không còn gượng ép mọi việc phải xảy ra theo ý mình nữa. Chúng ta có thể an ổn khi việc đến vì biết việc này do đủ duyên mà tạm thời xảy đến, rồi khi nó đi thì chúng ta cũng có thể bình thản vì hiểu được việc này đã làm xong nhiệm vụ của nó trong cuộc đời mình, hết duyên thì sẽ phải đi - Hae Min.
 

Đính kèm

  • IMG_1273.jpg
    IMG_1273.jpg
    1.3 MB · Lượt xem: 17
  • Like
Điểm cảm xúc: Piii and Chị 3 Báo

Garryyau

Trung Tá
Văn Sỹ Phong Lưu
26/7/18
Chủ đề
97
3,575
1,688
5 ₿
Ngoảnh lại quá khứ thường đầy những tiếc nuối bác nhỉ